Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1014:

Chương 1014:Chương 1014:
Chương 1014:
"Nàảy_——" Vợ Lương Chí đang định đuổi theo thì bị Lương Chí ngăn lại.
Lương Chí: "Được rồi, để nó bình tĩnh một chút, cũng để nó tự biết đạo lý mặt mũi của đàn ông không thể đánh. Nếu tính tình của nó tốt một chút, thì cho dù có xảy ra mấy chuyện kia, thì lũ đàn ông độc thân trên đảo nhiều như vậy làm gì đến nỗi đến tận bây giờ vẫn không có người nào chịu lấy nó cơ chứ?”
"Hừ, đã từng mang thai hai lần, rồi lại xảy thai hai lần, không biết liệu sau này còn có thể sinh con được nữa không? Đã là một chiếc giày rách lại còn là một con gà mái chẳng biết đẻ trứng thì ai còn cần nó nữa chứ.”
Con gái Lương Chí vừa chạy ra khỏi nhà, nửa đêm ở bên ngoài rất lạnh, đầu óc bị gió lạnh thổi khiến cô ta bình tĩnh một chút. Cô ta thầm nghĩ đứng ở bên ngoài một lúc, đi dạo thêm một vòng rồi quay về là được. Kết quả không ngờ rằng lại nghe thấy cha mẹ và anh trai ở trong nhà nói cô ta như vậy, vành mắt lập tức đỏ hoe, cô ta càng chạy xa hơn.
Nhưng hướng mà cô ta đang chạy, cũng chính là hướng chiếc thuyền Tô Vân Thiều đang ở trên đó.
Những cảnh ngộ mà con gái Lương Chí gặp phải trong đêm nay, đều không cần Tô Vân Thiều cố ý kích thích, chỉ cần thêm ảo trận là có thể nhớ lại những ký ức thống khổ nhất mà bản thân không muốn nhớ.
Đây chính là một cơ hội tốt để biết rõ bí mật của thôn Trường Thọ.
Cô im lặng chờ đợi con gái Lương Chính ở trên thuyền.
Đây không phải là lần đầu tiên con gái của Lương Chính cảm nhận được sự đối xử không công bằng của cha mẹ mình trong ngôi nhà này. Ngay từ khi còn nhỏ, cô ta đã biết bản thân không được cha mẹ yêu quý, đôi khi cảm thấy am ức sẽ một mình chạy lên trên thuyền.
Có lẽ là bởi vì loại cảm giác khi cô ta đứng trên chiếc thuyền lung lay này giống như cảm giác khi cô ta còn trong bụng mẹ khiến cô ta cảm thấy an tâm, hoặc cũng có lẽ trạng thái lắc lw ở trên mặt biển cũng giống như sự đối xử của cả nhà với cô ta.
Con gái Lương Chí cũng không thể nói rõ là vì điều gì, kể từ đó đã hình thành nên thói quen mỗi khi tức giận với người nhà liền chạy đến bờ biển hóng gió, giống như thể nếu bị gió biển thổi như vậy gió sẽ cuốn theo tất cả phiền não theo nó.
Trên thuyền chẳng có gì, cô ta cũng không thèm để ý. Sau khi lên thuyền liền ôm đầu gối ngồi ở đầu thuyền hóng gió lạnh.
Gió biển vừa tanh lại vừa dính, gió quật lên mặt khiến da mặt tê buốt, thổi vào vết thương trên trán càng khiến nó thêm đau.
Kết quả của việc khóc lớn trước gió biển chính là từng đợt gió thổi đến nghẹn thở, cô ta ho vài tiếng, đột nhiên lại cảm thấy sau gáy đau nhói cuối cùng bị ngắt đi.
Trong mơ, con gái Lương Chí còn rất nhỏ, là một bé gái béo béo lùn lùn, dáng vẻ đại khái chỉ năm sáu tuổi.
Thời tiết thật đẹp, từ sáng sơm cha và mẹ đã tất bật với công việc.
Nhà bọn họ ở cạnh bến tàu, âm thanh thường nghe thấy nhất chính là tiếng sóng biển vỗ vào bờ, tiếng ù ù mỗi lần cha lái thuyền ra khơi. Một ngày kia, con gái Lương Chí nghe thấy tiếng bước chân lẫn tiếng nói của rất nhiều người, rất nhiều người đều đỗ xô tới bến tàu, bọn họ nói với nhau những điều gì đó, chỉ có điều bị tiếng sóng và tiếng gió biển at đi không thể nào nghe rõ.
Con gái Lương Chí muốn chạy ra xem náo nhiệt, kết quả bị mẹ cô ta kéo về.
Mẹ kéo cô ta tới chỗ anh trai, rồi nói với hai anh em bọn họ: "Ngày hôm nay là một ngày quan trọng của thôn Trường Thọ chúng ta. Cha mẹ rất bận, không rảnh để lo cho hai đứa. Đạt Đạt, con là anh trai, phải chăm sóc em gái biết không? Tiểu Tiểu, con phải ở trong nhà không được đi ra ngoài. "
Đạt Đạt: "Mẹ yên tâm.” Tiểu Tiểu: "Vâng ạ."
Sau khi vợ Lương Chí dặn dò xong, chân trước vừa mới rời đi, con trai Lương Chí liền nói với em gái: "Mày phải ở trong nhà không được đi ra ngoài, tao đi bắn bi với mọi người."
Anh trai nói xong liền chạy mắt, còn câu nói "Nhưng mẹ bảo anh ở nhà trông em mà." của Tiểu Tiểu vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Tiểu Tiểu vốn là một đứa trẻ nghe lời, lập tức nghe theo lời mẹ mà ở một mình trong nhà, im lặng chơi búp bê chỉ to bằng bàn tay người lớn.
Bởi vì cha cô ta thường xuyên lái thuyền vào đất liền, nên con búp bê này chính là món đồ chơi được ông ta mua về làm quà cho cô, những be gái khác trên đảo này đều không có.
Từ khi có con búp bê này, cô ta liền trở thành cô bé mà bao bé gái khác trên đảo đều ngưỡng mộ. Mấy người họ đều tranh giành nhau để chơi với cô ta, hơn nữa còn có người âm thầm để giành đồ ăn lại cho cô ta nữa.
Tiểu Tiểu thật sự rất trân trọng món đồ chơi này. Cô ta chải đầu cho búp bê, bện tóc, thay quần áo cho nó. Hơn nữa còn cùng búp bê chơi trò chơi gia đình.
Đáng tiếc con búp bê này mới chỉ ở trong tay cô ta hai năm, cho dù có yêu thích đến mấy cũng không còn cảm giác như lúc ban đầu nữa, lại thêm cô ta ăn đồ ăn của những cô bé khác nên búp bê cũng bị rất nhiều người chơi qua. Cả mặt và người nó đều là vết bẩn, cô ta chơi thêm một lát liền cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận