Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1234:

Chương 1234:Chương 1234:
Chương 1234:
Tuy cũng là một nửa Thiên Đạo xuống thế gian làm người, nhưng đến tận bây giờ Tô Vân Thiều vẫn không biết làm sao để có thể nói chuyện với nửa Thiên Đạo kia, ngẫm lại cũng thấy bản thân rất buồn cười.
Nếu như cô có thể nói chuyện với Thiên Đạo, rất nhiều chuyện sẽ không cần phải cẩn thận từng li từng tí như thé.
Có điều cô cũng hiểu tại sao lại như vậy, cách nhìn của đôi bên có sự khác biệt, cô lại trở thành người thường, có lẽ Thiên Đạo khinh thường, không thèm để ý tới cô.
Đào Yêu nói: "Tôi không biết." Lôi Long nghĩ một lúc rồi bảo: “Tôi cũng chưa từng gặp qua.”
Huyền Mặc lục lại đống bảo bối trong kho của mình: "Chỗ của tôi cũng không có trận pháp hoặc bản đồ trận pháp nào tương tự như vậy.”
Tới đây, Tô Vân Thiều đã nắm chắc được bảy mươi, tám mươi phần trăm.
"Đến tận bây giờ Thiên Đạo vẫn quyết định sử dụng cách phá hủy thế giới để giải cứu thế giới, nguyên nhân lớn nhất có thể vì không thể biết liệu phương pháp này có thể dùng được hay là không, thế nên chúng ta cần nhanh chóng lấy ra thành quả, bởi Thiên Đạo sẽ không kiên nhẫn ngồi đợi mãi đâu." Ở kiếp trước, Cố Trường Trạch hành động vô cùng cẩn thận, mãi đến khi ông ta dùng thân phận Tổng giám đốc của Tập đoàn Cố Thị và nhà tài trợ của Huyền môn để cầu cứu giới Huyền môn, thành công gài bẫy hai vị đại sư Viên Chân và Hằng Bình, đẩy hai người họ vào chỗ chết thì mới bị bại lộ. Cũng từ đó, ông ta mới có thể hiên ngang dẫn dắt đám đàn em của mình mở ra con đường phá hủy thế giới.
Vốn người mà Cố Trường Trạch muốn giết chết chính là Hằng Thuật, nhưng lúc đó Hằng Thuật đang say mê nghiên cứu một bản đồ trận pháp chẳng biết lây từ đâu ra, thế nên là chưởng môn của phái Thanh Sơn, là người dẫn dắt Huyền môn, Hằng Bình mới không thể không đứng ra cứu người.
Lúc đó, vì de giảm xác suất kế hoạch thất bại, Cố Trường Trạch còn cần thận sắp xếp tất cả mọi thứ on thỏa hết mới ra tay, dẫn tới tốc độ của ông ta rất chậm.
Bằng chứng là năm đó, dù Tô Vân Thiều mới bước vào con đường Huyền môn từ năm hai mươi sáu tuổi cũng đã lập được rất nhiều thành tựu.
Đời này cô không thể tiếp tục sử dụng những kinh nghiệm thuộc về đời trước nên rất khó xác định con đường phá hủy thế giới sẽ bắt đầu vào lúc nào.
Hằng Bình đưa mắt quan sát Hằng Thuật - người đã bắt đầu chăm chú nghiên cứu bản đồ trận pháp. Thông qua nét mặt của Hằng Thuật, ông ta có thể nhận ra vài thứ.
"Nhiều lắm là hai ngày sau sư huynh sẽ nghiên cứu ra trận pháp linh khí chuyển thành nguyên khi, nhưng việc sáng tạo ra một trận pháp hoàn toàn mới vô cùng khó, không phải muốn là có thể làm được ngay. Cô cũng là trận pháp sư, hẳn cũng biết trận pháp ở cấp bậc này không phải đơn giản cứ đảo ngược lại là xong."
"Tôi biết, làm phiền mọi người rồi." Tô Vân Thiều cũng không muốn nói máy lời khoa trương như vì chúng sinh vạn vật trên thế gian gì gì đó.
Cuộc sống không phải bộ phim, nơi mà chủ nghĩa anh hùng được đặt trên cao nhất, thế nên không có lý nào gánh nặng cứu vớt thế giới lại chỉ đè nặng trên vai một người, cô sẽ không ném toàn bộ áp lực lại cho một mình Hằng Thuật.
"Các quốc gia trên thế giới có khả năng sẽ còn kéo dài việc thoái thác và tranh cãi với nhau thêm một khoảng thời gian nữa, trước khi bọn họ thống nhất được rốt cuộc nên xử lý vấn đề này thế nào, đạo trưởng có thể toàn tâm toàn ý tập trung nghiên cứu bản đồ trận pháp."
Mặc dù đội đặc biệt thường xuyên bị cho ra rìa, nhưng dù sao vẫn còn nằm trong thể chế. Cao Nhiên biết rất rõ thứ mấy người kia thích nhất là đây qua đẩy lại cũng như già mồm cãi láo, muốn đưa ra một quyết định tầm cỡ như vầy, không tốn mười ngày nửa tháng thì tuyệt đối không thể nào xong được.
Trong mắt Hằng Thuật chỉ có bản đồ trận pháp, ông ấy nhìn nó chằm chằm không chớp mắt, cũng chẳng hề ngang đầu lên. Hằng Bình đành phải trả lời thay: “Tôi sẽ nói lại với sư huynh.”
Tuệ Tâm không cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nếu như chỉ có đúng một cách thì tỷ lệ thắng của Tô Vân Thiều quá thấp, không giống với tính cách của cô chút nào.
"T6 đạo hữu có còn dự tính nào khác không?”
Những người ở đây ít thì cũng đã quen biết Tô Vân Thiều nửa năm, nhiều thì một năm, xem như hiểu rõ cô, thế là mọi người ăn ý quay sang, đợi cô nói tiếp.
Tô Vân Thiều bị nhìn thấu, đành gãi gãi mũi nói: "Quả thật là có."
"Vậy cô nói bọn tôi nghe thử một chút đi." Hằng Thuật đáp.
"Chờ một chút!" Cao Nhiên ấn vào nút ghi âm trên điện thoại, để màn hình điện thoại nằm ngửa rồi đặt lên bàn cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy: "Để tôi ghi âm lại rồi gửi những lời cô nói cho cấp trên, như vậy tôi cũng đỡ phải báo cáo lại lần nữa."
Dù Cao Nhiên là vì lười hay vì để cấp trên khen thưởng Tô Vân Thiều thì mây người họ đều không quan tâm, Tô Vân Thiều cũng vậy. Cô dám chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói và làm nên không sợ bị lưu lại bản ghi âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận