Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 316:

Chương 316:Chương 316:
Chuong 316:
Trong lòng của cô đang có chuyện cần suy nghĩ nên không có tiếp tục chơi nữa.
Cù Nguyên Thanh ôm đồ uống và bỏng ngô trở về thì phát hiện Tô Vân Thiều cũng không có bắt được con búp bê nào. Sau đó anh ta lộ ra biểu cảm "Không ngoài dự đoán".
Không có cô gái nào có thể kháng cự lại món đồ chơi nhồi bông bằng nhung cực kỳ đáng yêu. Cũng như các cô gái khó có thể kháng cự được sức hút tỏa ra từ những chàng trai biết gắp thú bông.
Cù Nguyên Thanh dùng vẻ mặt tự tin của một người có kinh nghiệm nói: "Có cần tôi dạy cho cô một vài bí quyết không?"
Tô Vân Thiều liếc anh ta một cái rồi nhét hai đồng xu vào, sau khi lắc lư thanh điều khiển vào vị trí mà anh ta nhìn thấy rồi ấn xuống mà không cần điều chỉnh thêm gì nữa.
Câu nói "Vị trí không tốt lắm" kia của Cù Nguyên Thanh còn ở trên môi thì thấy móng vuốt của máy gắp thú đã bắt lấy cái đầu to của một con gấu bông ở trong đó. Lắc lư lảo đảo một đường trở về rồi buông móng vuốt ra.
Ngay khi anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm và muốn truyền đạt kinh nghiệm có thể thực hiện được thì món đồ chơi bằng bông đã bị móng vuốt ném vào cái khay.
Cù Nguyên Thanh: ”...”
Trong những lần tiếp theo, Tô Vân Thiều đã đem tiền xu của anh ta ném hết vào máy gắp thú. Mỗi một lần đều có thể bắt được một con.
Tô Vân Thiều sẽ không xoau người đi lấy thú bông nên Cù Nguyên Thanh đã chủ động đảm nhận công việc này. Số lượng thú bông quá nhiều không lấy hết được, anh ta đã đi đến chỗ nhân viên để lấy hai túi dùng để đựng thú nhồi bông.
Khi Tô Vân Thiều ngày càng bắt được nhiều thú bông hơn thì xung quanh hai người họ đã bị một đám thiếu niên thiếu nữ vây quanh. Thậm chí còn có mấy người cha đang c6ng đứa trẻ trên cổ để xem.
Có hai cô bé chân ngắn đã cầm đồng xu đi tới bắt lấy chân của Tô Vân Thiều và cất lên giọng nói ngọt ngào: "Chị ơi, búp bê.”
Có lẽ cô bé học nói chưa được bao lâu, cô bé nói từng chữ rất chậm rãi: "Bó, đồ ăn."
Ba Điềm Điềm đi theo ở phía sau: "..." Con gái cũng không chừa cho người cha già này chút mặt mũi nào.
Mẹ Điềm Điềm suýt chút nữa mà cười bò, liên tục xua tay với Tô Vân Thiều: "Không sao đâu, em không cần để ý đến con bé."
Sau khi xác nhận cha mẹ cô bé đều ở đây chứ không phải đi lạc thì Tô Vân Thiều đã trả lời một câu: "Không sao", một tay ôm lấy cô bé để cô bé ngồi trên cánh tay của mình, tay kia tiếp nhận đồng xu trong tay cô bé,"Em muốn cái nào?"
Điềm Điềm vui mừng ghé vào trước máy gắp thú, dùng bàn tay nhỏ bé chỉ vào một con khỉ nhỏ nằm nghiêng nửa người trên con rùa bên cạnh lối ra: "Khi!"
Vị trí góc rất khó gắp, cần phải gắp nhiều lần. Trước tiên chuyển con khỉ nhỏ ra khỏi vị trí góc rồi điều chỉnh đến vị trí và góc độ dễ gắp sau đó mới gắp, bằng không nếu trực tiếp gắp xuống sẽ có thể không gắp được.
Mẹ Điềm Điềm đang cằm đồng xu trên tay, cô ấy cũng không thể nhờ người khác gắp dùm búp bê mà còn phải tự mình trả tiền, điều đó nghe thật vô lý??!"
Tô Vân Thiều đã từng gắp ra một con khỉ giống như con khỉ mà cô bé đã chỉ, hiện tại đang được đặt ở trong túi của Cù Nguyên Thanh. Cô cũng không kêu Điềm Điềm lấy một con ở trong túi mà đồng ý làm theo yêu cầu của cô bé.
"Được, để chị lập tức gắp cho em." Tô Vân Thiều nhét tiền xu vào máy, cầm thanh điều khiển, an nút, động tác liền mạch lưu loát.
Trong khi những người bên ngoài còn đang suy nghĩ làm thế nào để gắp tốt nhất thì móng vuốt của máy gắp thú đã hạ xuống từ vị trí bên cạnh khỉ con, gắp lấy đầu rùa nhưng móng vuốt quá lỏng mà đầu rùa thì quá lớn, không thể bao quát hết, cho nên móng vuốt của máy gắp thú đã đứng yên.
Đám đông gần đó đồng thanh kêu lên một tiếng: "Thua-".
Có người nhỏ giọng nói thầm: "Thát bại?"
Cũng có người phản bác: "Vi trí đó vốn rất khó!"
"Hả?!"
"Như vậy cũng được?"
"Quá trâu bòi"
Chỉ thấy móng vuốt của máy gắp thú trong nháy mắt đã móc vào sợi dây nhỏ trên đầu khỉ con. Loại móc câu này thường không vững chắc, lên được không bao lâu sẽ rơi xuống. Thực tế là nó thực sự không chắc chắn nhưng do vị trí gần nên con khỉ nhỏ đã rơi ra khi chân của nó bị rung và va vào tắm nhựa chặn lối ra, rồi rơi vào lại.
Mẹ của Điềm Điềm lặng lẽ nhét lại những đồng xu mà bà đã lấy ral
Bàn tay nhỏ nhắn của Điềm Điềm đã vỗ liên tục: "Chị, chị thật lợi hại!"
Tô Vân Thiều thả Điềm Điềm xuống: "Đi lấy di
Điềm Điềm cầm lên cánh cửa nhỏ của máy gắp thú, đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào trong, sau khi chạm vào con khỉ nhỏ thì chộp lấy và hôn nó môt cái.
Tay của mẹ Điềm Điềm đã bắt được cánh tay nhỏ của con gái. Cũng không kịp ngăn cản con gái hôn con gấu bông, tim nghẹn muốn mạng, chỉ có thể vỗ vỗ cái bụng nhỏ của Điềm Điềm.
"Điềm Điềm, không phải mẹ đã nói là không thể tùy tiện hôn đồ vật bên ngoài sao? Nhỡ đâu ăn vào vi khuẩn làm đau bụng phải đi tiêm thì làm sao bây giờ?”
"Kim..." Nhớ tới cảnh tượng bị tiêm khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm nhăn lại: "Đau quá, đừng mài”
Mẹ Điềm Điềm: "Vậy sau này Điềm Điềm phải nghe lời, không được tùy tiện hôn lên đồ vật nhé."
Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: "Điềm Điềm, ngoan ngoãn." Sau khi giáo dục con gái xong thì mẹ Điềm Điềm nắm tay con gái gật đầu cảm ơn Tô Vân Thiều: "Cảm ơn cô."
Ba Điềm Điềm xách một chiếc túi đi tới bên cạnh mẹ Điềm Điềm lầy một túi kẹo từ bên trong ra, chỉ vào Tô Vân Thiều và nói với con gái: "Chị giúp con gắp thú bông, có phải con nên cảm ơn chị không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận