Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 508:

Chương 508:Chương 508:
Chương 508:
Vân Tiêu: "Em nên làm, mà chị."
Vân Đình: "Đây là nhà của chị, sao chị lại phải cảm ơn bọn tôi chứ?"
"Sau này nơi này cũng sẽ là nhà của các em." Từ lúc Tô Vân Thiều quyết định mang hai anh em họ về nhà thì đã không có sự phân chia nhà em nhà chị gì nữa rồi.
Ba Tô: "Đúng thế, Vân Tiêu, Vân Đình, hai đứa hãy xem như đây là nhà của mình nhé."
Mẹ Tô: "Nhà mình lớn như thế này cơ mà, để ngày mai mẹ đi mua thêm vài cái sô-pha về, thế là đủ chỗ cho mọi người ngồi thôi."
Dựa theo tần suất mà Tô Vân Thieu mang yêu quái và quỷ sai về thì mẹ Tô cảm thấy bà nên mua thêm vài cái sô-pha loại lớn nữa mới được.
Nãy giờ Tô Húc Dương vẫn luôn dùng ánh mắt soi mói nhìn Diêm Vương, thế rồi anh vô cùng sầu bi khi phát hiện mình không thể tìm được một chỗ không tốt nào từ trên người anh ta cả.
Tên Lâu Cảnh nghe hay hơn tên Tô Húc Dương nhiều, khuôn mặt của anh ta có thể sánh ngang với các ngôi sao nam nỗi tiếng, Lâu Cảnh lại còn là vua của Địa phủ, ngược lại anh có mỗi cái thành phố B cỏn con mà mãi vẫn chưa chinh phục được.
Xét về năng lực, Lâu Cảnh có thể quản lý toàn bộ quỷ hồn dưới địa phủ một cách vô cùng trật tự, rõ ràng, có cấp dưới là Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Phán quan cùng với vô số Âm sai, hơn nữa vừa nghe tin Tô Vân Thiều gặp chuyện là anh ta đã lập tức chạy tới giúp ngay.
Tô Húc Dương nghĩ mãi cũng không tìm được một người đàn ông nào có thể thích hợp làm bạn đời với Tô Vân Thiều hơn Lâu Cảnh, nhưng mà dù thế thì anh vẫn không vui.
Có lẽ là vì em gái ruột chỉ vừa mới được tìm về nhà chưa được nửa năm mà đã bị sói xám gặm đi mắt, cho nên anh mới sinh ra tâm lý khó chịu. Cũng có thể là vì khó khăn lắm anh mới được vào phòng em gái một lần mà giờ lại thấy có một người đàn ông nào đó lạ hoắc đang ôm em gái mình ngủ trong chính căn phòng ấy, cú sốc này đối với anh quả thật là quá lớn.
Lúc này cũng thế, bởi vì chỗ ngồi trên ghế sô-pha không đủ nên Diêm Vương đã chọn cách đứng ra sau lưng Tô Vân Thiều, chứ không phải là ngồi xuống một chỗ cùng với cô rồi ôm lấy cô ngay trước mặt bọn họ.
Nói tóm lại là cái tên Lâu Cảnh này cũng khá được đấy, ủa mà khoan, anh ta có được tính là con người không vậy ta?
Tô Húc Dương nghĩ nát óc mà vẫn chưa kiếm được đáp án, Diêm Vương và con người có thể tới với nhau được không vậy? Có bị khác nhau về giống loài không thế?
Ngoại trừ Tô Y Y thì đây là lần đầu tiên mọi người được gặp Diêm Vương - người cai quản Địa ngục trước giờ chỉ toàn nghe danh chứ chưa từng được gặp bao giờ.
Bề ngoài của Diêm Vương quá đẹp trai, anh chỉ cần đứng ở đó, không cần mở miệng nói chuyện thì đã là một chàng trai có nét đẹp cổ đại siêu cấp rồi, bề ngoài đó khiến cho một người phụ nữ đã có chồng như mẹ Tô còn phải nhìn đến say mê nữa mà.
Ba Tô thì rất hài lòng về phong thái của Diêm Vương, vừa định quay sang bàn với mẹ Tô thì lại thấy phản ứng mê trai của bà, ông đột nhiên cảm thấy đẹp trai cho lắm vào thì lại nổi bật quá, dễ dàng thu hút ong bướm, hậu quả là rất dễ mang tới phiền phức cho con gái của mình, cho nên mức độ yêu thích Diêm Vương của ông nháy mắt đã hạ dần đều rồi.
Tô Y Y lại vô cùng phấn khích, một lúc làm ba việc, vừa quan sát tình huống hiện trường, vừa nói chuyện riêng với hệ thống, tay thì kiêm luôn việc gõ chữ, kể lại tình huống đang xảy ra rồi gửi vào "Nhóm bạn thám hiểm thần bí", thông báo cho mọi người biết nhà mình đang có sự kiện con re đẹp trai tới thăm nhà, ai nấy cũng bận rộn không thôi.
Giữa lúc mọi người đang có suy nghĩ riêng trong lòng thì Tô Vân Thiều mở miệng giới thiệu: "Ba, mẹ, anh, anh họ, Y Y, đây là Diêm Vương, tên là Lâu Cảnh."
Ba Tô: 222
Mẹ Tô có chút thất vọng: "Hết rồi hả?"
Tô Vân Thiều thong thả xoa xoa cái đầu xù một cục của Viên Viên: "Hét rồi ạ."
"Trước giờ Vân Vân rất dễ xấu hổ, để cháu tự mình giới thiệu với mọi người ạ." Diêm Vương đặt tay lên đầu Tô Vân Thiều, Tô Vân Thiều xoa đầu Viên Viên, anh xoa đầu Tô Vân Thiều, động tác của hai người rất đều nhau.
"Cách đây chín tháng, cháu có gửi cho chú và dì một hồ sơ chuyển phát nhanh, báo cho mọi người biết Vân Vân là con gái ruột của hai người. Đương nhiên, cháu làm chuyện này không phải là vì muốn nhận sự báo đáp từ mọi người hay gì cả, cháu chỉ muốn chứng minh cho mọi người biết là cháu không có ý xấu thôi, bởi vì mọi chuyện tiếp theo mà cháu định nói có thể sẽ vượt quá phạm vi hiểu biết của mọi người."
Tô Vân Thiều ngang đầu lên: "Cần phải nói sao?"
Diêm Vương gật đầu: "Cần."
Tô Vân Thiều "ÒI" một tiếng, không hề phản đối, sự ăn ý này làm cho ba Tô và mẹ Tô phải giật mình.
Sự ăn ý này sao không giống như là chỉ mới quen biết nhau mấy tháng như lời Tô Y Y nói vậy? Mà giống như là hai vợ chồng bọn họ... Không, không phải, không phải như thế đâu, Tô Vân Thiều còn nhỏ mà. Không thể nào.
Diêm Vương: "Chuyện này cháu chưa từng làm ở kiếp trước. Bởi vì lúc cháu gặp Vân Vân thì lúc đó cô ấy đã hai mươi bốn tuổi rồi, cháu là người dẫn dắt cô ấy vào con đường Huyền môn, sau này cũng là bạn trai, là chồng và cũng là người nhà duy nhất của cô ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận