Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 734:

Chương 734:Chương 734:
Chương 734:
"Năm đó, lúc hai bên đã cùng đường bí lối và tuyệt vọng, cuối cùng đành phải ký kết khế ước, bọn họ có nói khi nào thì khế ước sẽ hết hạn không?"
Thiện Nhi: "Đến khi có một cỗ Vương mới được sinh ra."
Thiện Nhi áo đỏ: "Cái con côn trùng trắng trẻo mập mạp kia chắc là Cổ Vương đời tiếp theo đấy."
Bởi vì Bé Mập có linh trí hơn so với các con cổ trùng khác, biết suy nghĩ, còn biết ngượng ngùng xâu ho nữa. Một con cổ trùng đặc biệt như thế, khẳng định không phải là loại tầm thường rồi.
Tô Vân Thiều lại lấy Bé Map từ trong túi ra một lần nữa: "Bé Map, ông nói em là Cổ Thần, Thiện Nhi và Ngạc Nhi thì nói em là Cổ Vương, vậy rốt cuộc em là cái gì? Nếu em là Cổ Thần thì hãy gật đầu một cái, còn nếu em là Cổ Vương thì hãy gật đầu hai cái, nếu là cả hai thì gật đầu ba cái, còn nếu không biết thì hãy giả chết."
Bé Mập lập tức ngã cái đùng xuống giả chết, hai cọng râu nhỏ còn giả vờ co giật một cái, đóng vai một con côn trùng bị hạ độc rồi chết.
Thiện Nhi và Thiện Nhi áo đỏ cùng đồng thanh hô lên: "Giỏi quá Vậy trời.”
Tô Vân Thiều: ?3?
"Chị tưởng hai người đã từng thấy hình dạng của Cổ Vương đời đầu hồi bốn trăm năm trước rồi chứ?"
Thiện Nhi lắc đầu: "Hình dáng của nó chẳng giống Bé Mập tí nào, con Cổ Vương kia giống con rết hơn, có rất nhiều chân đây lông lá, nhìn ghê lắm."
Thiện Nhi áo đỏ nhớ tới hình ảnh của Cổ Vương đời đầu thì cảm thấy rất sợ hãi: "Bé Mập dễ thương hơn nhiều."
Bé Mập được khen nên vô cùng xấu hổ, nó co rút người lại biến thành một cục đá nhỏ màu trắng, chắc là đang bắt chước hòn đá nhỏ đây mà.
Tô Vân Thiều đưa tay tới bóp bóp hai cái, vẫn rất mềm, không cứng như Cổ Âm Dương: "Bé Map à, sao hỏi gì em cũng không biết hết trơn vậy hả?"
Hai cọng râu nhỏ của Bé Mập dựng đứng thẳng lên, rồi lại nghiêng sang một bên, giống như đang muốn nói: "Chị hỏi em thì em biết hỏi ai bây giờ? Em chỉ là một con côn trùng bé nhỏ bình thường thôi, chị đừng hi vọng quá nhiều về em như thế."
Tô Vân Thiều cất Bé Mập lại vào trong túi, cô liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: "Đã mười một giờ đêm rồi, chị cần phải tới từ đường đây, Thiện Nhi, Ngạc Nhi, ngày mai mấy người chúng ta nói chuyện tiếp nhé, bái bai."
Tô Vân Thiều nhanh chóng chạy đi, vừa mới chớp mắt một cái là đã không thấy tăm hơi đâu rồi. Thiện Nhi còn chưa kịp nói xong câu: "Chị Van Thiều ơi, chị còn chưa ăn cơm mà." Giọng nói của cô bé càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.
"Em thích cô ta lắm à?" Thiện Nhi áo đỏ nói.
Thiện Nhi "Dạ." một tiếng, cô bé vuốt ve hạt châu làm từ gỗ cây hòe bị sét đánh kia, nói: "Chị Vân Thiều nói chị ấy để cho em tự quyết định, nói em là một con quỷ tự do. Chị ấy rất dịu dàng, giống như mẹ đã từng rất thương em, nhưng lại không giống mẹ sau này chỉ biết quyết định sắp xếp mọi việc thay em.”
Năm Thiện Nhi mười hai tuổi, hai vợ chồng quản lý thôn đã sắp xếp tìm kiếm chồng tương lai cho con gái. Nhưng chỉ vừa mới xem được vài nhà thì người chủ của đời thứ hai đã đến thôn trang để nghỉ hè, gã ta chỉ nhìn qua là đã biết sau này Thiện Nhi lớn lên sẽ là một cô gái rất đẹp.
Gã ta tìm hai vợ chồng quản lý thôn, trực tiếp chỉ định muốn Thiện Nhi làm người hầu thông phòng cho gã ta, đưa cho vợ chồng quản lý thôn năm mươi lượng rồi tính mang cô bé đi.
Khi đó Thiện Nhi chỉ mới có mười hai tuổi, còn chưa dậy thì nữa.
Hai vợ chồng quản lý thôn sợ tới mức mặt mày tái mét, bọn họ năn nỉ đủ điều, bảo rằng "Chờ hai năm nữa thì Thiện Nhi sẽ càng xinh đẹp hơn","Cần phải giữ con bé lại để dạy dỗ thêm","Dạy cho nó biết cách để phục vụ chủ nhân" thì mới có thể thuyết phục được người chủ của đời thứ hai chờ tới khi Thiện Nhi đủ tuổi rồi mới tới mang di.
Sau khi quay về thì hai vợ chồng quản lý thôn báo tin này cho Thiện Nhi biết.
Thiện Nhi nghe xong thì choáng váng.
Cô bé còn đang vui vẻ chuẩn bị gả cho người ta làm vợ, kết quả còn chưa kịp vui vẻ vài ngày thì từ vợ giờ lại biến thành một người hầu thông phòng rồi?
Quản lý thôn nói: "Thiện Nhi, từ trước tới nay cha và mẹ của con chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ đẩy con vào trong hồ lửa đó. Cho nên vẫn luôn dạy con cách làm vợ người ta, nhưng bởi vì con quá xinh đẹp, lại bị chủ nhân nhìn trúng, cha cũng không còn cách nào nữa rồi, cha và mẹ con năn nỉ mãi cũng chỉ có thể kéo dài cho con thêm được mấy năm, con phải chấp nhận đi thôi."
Vợ của quản lý thôn nói: "Người hầu thông phòng là người không có thân phận rõ ràng, thà làm thiếp còn tốt hơn."
Thiện Nhi đang ngơ ngác ở một bên vừa mới hồi phục tinh thần lại nghe thấy thế thì không dám tin được mà hỏi lại mẹ mình: "Mẹ ơi, người hầu thông phòng với thiếp đều là loại đầy tớ mà chủ nhân có thể tùy ý mua bán bắt cứ lúc nào, vì sao mẹ lại cảm thấy làm thiếp tốt hơn so với người hầu thông phòng? Tốt hơn ở đâu chứ?"
Vợ của quản lý thôn hỏi ngược lại cô bé: "Vì sao lại không tốt hơn? Làm thiếp, nếu có thể lấy được lòng của chủ nhân, cộng thêm sinh được một thằng con trai thì có thể có tiền mua được một vài ngôi nhà và ruộng đất, chẳng lẽ không tốt hơn so với việc gả làm vợ cho một người nhà bình thường sao? Chờ tới khi con trai của con học tập thi cử đậu trạng nguyên, mẹ sướng nhờ con, như thế thì có thể làm cho tổ tông được nở mày nở mặt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận