Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 246:

Chương 246:Chương 246:
Chương 246:
Vì không muốn phá hư mộ c6 nghìn năm tuổi, tiến độ hoàn thành công việc của họ cực kỳ thong thả.
Cao Nhiên và Tiêu Thành phải ở lại đây, một là để đảm bảo công tác khảo cổ sẽ không xuất hiện vấn đề liên quan đến phương diện thần quái, hai là để kiểm tra và đối chiếu thân phận thật của cương thi, từ đó điều tra rõ tiêu chuẩn cụ thể để tế sống của người bày trận là gì, đồng thời chờ cấp trên đưa ra mệnh lệnh xử lý chuyện liên quan đến cương thi.
Tô Vân Thiều mời Cao Nhiên và Tiêu Thành giúp một tay, tìm tên trộm mộ đã từng dẫn đường cho họ đi vào huyệt mộ.
Tên trộm mộ hàng năm rong ruồi trong khu mộ nên cũng biết bản thân đã bị vài thứ xấu xa nào đó dính vào người. Gã cũng từng nghĩ cách mua đủ loại bùa giống như bùa bình an, nhưng không cái nào có thể sánh được với bùa mà Tô Vân Thiều cho.
Thế nên vừa nghe thấy Tô Vân Thiều tìm mình có việc cần nhờ, tên trộm mộ đã lập tức chạy như bay đến gặp Tiêu Thành.
"lô đại sư, có chuyện gì cứ nói"
Thế nhưng Tô Vân Thiều không đi thẳng vào vấn đề luôn mà cho gã ta hai tắm bùa trước: "Đây là bùa bình an, có thể cứu anh một lần, cái còn lại là bùa tẩy sạch, anh đã từng dùng rồi đó."
Đồ của đại sư huyền môn chân chính cho nhất định là thứ tốt, nếu bỏ lỡ thì đúng là không phải ngườil
Tên trộm mộ không nói nhiều mà nhét thẳng hai lá bùa vào ví tiền, dù là nhờ chuyện gì gã ta chắc chắn cũng sẽ đồng ý: "Đại sư cứ nói!"
Tô Vân Thiều: "Anh có biết đồ vật đưa từ trong mộ ra sẽ bị tuồn đi đâu không?”
Ten trộm mộ: II
"... Đừng nói là đại sư muốn diệt sạch bọn họ đấy nhé?" Nếu làm như vậy thật thì gã ta chỉ đành nhịn đau mà không nhận lấy bùa thôi, hu hu hu. "Không phải." Tô Van Thieu phủ nhận: "Nếu chỉ là đồ vật lấy từ trong mộ ra rồi đem đi bán thì tôi sẽ không quan tâm, nhưng thứ này có nguy cơ gây chết người, tôi không thể thờ ơ được."
"Trời!" Tên trộm mộ cho rằng Tô Vân Thiều đang khoác lác: "Nghiêm trọng như vậy sao?”
Tô Vân Thiều không nhiều lời, chỉ nói: "Sẽ gây chết người thật đấy."
"Sao có thể như vậy được chứ?" Tên trộm mộ bắt an đi qua đi lại, đi được tầm mười bước, gã ta hỏi lại với chất giọng không quá chắc chắn: "Đại sư, chỉ có người đeo nó sẽ xảy ra chuyện thôi hay là cả người đã từng chạm vào nó cũng sẽ xảy ra chuyện?" "Vậy phải xem cái định nghĩa "xảy ra chuyện” này là nghĩa rộng hay là nghĩa hẹp nữa." Tô Vân Thiều nói: "Nếu như chỉ tính theo nghĩa hẹp, người bán chỉ chạm vào thôi chứ không đeo trong thời gian dài thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu tính theo nghĩa rộng, một khi món đồ đó làm người khác mắt mạng thì sau khi người bán chết, kẻ đó sẽ phải bị trừng phạt ở Địa phủ."
Tên trộm mộ đã hiểu.
Nghĩa là cho dù chỉ xảy ra chuyện theo nghĩa hẹp thì cũng chỉ tạm giữ được tính mạng thôi chứ những chuyện khác thì hên XUI.
"Đại sư, để tôi dẫn cô đi gặp một người!" Tên trộm mộ tự mình lái xe, tranh thủ nói sơ lược một chút trên đường đi.
Người mà bọn họ sắp gặp mặt tên là Hoa Tử, là một người phụ nữ rất có bản lĩnh.
Cô ta mở một cửa hàng bán ngọc thạch ở trong thành phó, chuyên bán các loại ngọc quý hiếm thấy ở trên thị trường, bản thân cũng là một thợ điêu khắc ngọc có tay nghề rất điêu luyện, có điều sau khi giàu rồi thì cô ta không còn tự tay làm nữa.
"Anh cảm thấy cô ta có vấn đề à2" Tô Vân Thiều hỏi.
"Cũng không đến mức đó." Tên trộm mộ cười lắc đầu: "Ba đời tổ tiên nhà Hoa Tử đều điêu khắc ngọc và bán ngọc, hơn nữa tài nguyên của cô ấy được tích lũy từ nhiều đời, giả sử cô ấy thật sự muốn bán đồ được lay từ dưới mộ thì cũng sẽ chịu khó đi tới chùa Viễn Sơn để tìm đại sư thanh tẩy cho nó rồi mới bán."
Tô Vân Thiều không nói chuyện nữa, tên trộm mộ biết ý của cô cho nên tiếp tục giải thích: "Cô ấy chỉ chịu bán ngọc quý, nhưng số lượng của những loại ngọc quý này là có hạn. Những năm gan đây, trên thị trường đã xuất hiện rất nhiều ngọc quý nhưng không phải do cô ấy bán, nhiều người cảm thấy chắc cô ấy không còn nguồn hàng ổn định cho nên không còn tìm mua đồ ở chỗ cô ay nữa."
Nói cách khác: Nếu như Hoa Tử có nhận những thứ đồ có xuất xứ từ dưới lòng đất kia thì cô ta đã không gặp khó khăn trong việc kinh doanh rồi.
Cái gã ta lo là Hoa Tử vô tình mua được lô hàng không rõ nguồn gốc đã qua tay nhiều người sau đó lại bán nó đi, thế là không duyên không cớ lại dính phải một cái "nghiệp”.
Mặc kệ tên trộm mộ đang có suy tính gì, chỉ cần gã ta không có ý xấu, chỉ cần Hoa Tử có thể cung cấp tin tức ở trong ngành buôn bán ngọc thì Tô Vân Thiều sẽ ra tay hỗ trợ họ trong lúc cần thiết.
Nửa tiếng sau, hai người tới một cửa hàng bán ngọc thạch vắng khách.
Có thể thấy tên trộm mộ rất quen thuộc với nơi này, vừa vào cửa là gã ta đã từ chối sự tiếp đón của người phục vụ rồi đi thẳng lên tầng hai, sau đó vòng qua một tắm bình phong.
"Hoa Tử, tôi dẫn bạn tới thăm cô đây."
"Ò, anh vẫn còn sống à."
Vẫn còn chưa nhìn thấy người đâu đã nghe thấy tiếng trước.
Một bàn tay trắng như tuyết đeo vòng tay phỉ thúy nền trắng vân xanh duỗi ra từ phía sau bức rèm che, một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh trời vén rèm châu lên và bước ra, dáng vẻ thướt tha lả lướt.
Nhìn thấy Tô Vân Thiều lẳng lặng đứng ở bên bình phong như một doa hoa mai trắng nở rộ, người phụ nữ ca ngợi: "Khí chất của em gái đây tốt quá đi chứ, Hải Tử nè, hình như tôi chưa nghe anh nói là anh có một cô em gái như vậy bao giờ nhỉ?"
"Tôi làm gì may mắn được như vậy." Hải Tử cười khổ, gã ta kéo Hoa Tử qua, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đây là đại sư của giới huyền học đấy, cô nói năng cho cẩn thận vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận