Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 614:

Chương 614:Chương 614:
Chương 614:
Anh nhanh chóng bày ra một ảo trận khác, ngồi xuống, ôm Tô Vân Thiều trong lòng, chuẩn bị điều khiển "Tô Vân Thiều" trong ảo trận ứng phó với Bình Sinh.
Bốn con quỷ tức đến nghiến răng nghiến lợi, muốn dạy cho Bình Sinh một bài học, nhưng lại sợ làm gián đoạn đến kế hoạch của Tô Vân Thiều, nên họ đã âm thần bàn bạc với nhau xem đêm này nên dạy dỗ Bình Sinh trong giác mộng như thế nào.
Dám có suy nghĩ xấu xa như vậy với Tô Vân Thiều, cả Bình Sinh, Đại Dũng, thim Đại Hoa và thím Liên Kiều, một người cũng không thể thai Rất mau, Bình Sinh đã bước vào hang động. .
Gã ta giấu mấy cái bánh bao nóng hồi trong ngực, vừa bước vào đã cười nói: "Cô Tô, tôi đưa đồ ăn sáng tới..."
Bình Sinh còn chưa dứt lời đã nhìn thấy "Tô Vân Thiều" mặt mũi bam dập, gã sợ hãi tới mức quên mắt mình muốn nói gì luôn.
"Cô, sao cô lại ra nông nỗi như thế này?"
"Tô Vân Thiều" cười lạnh: "Chồn còn tới chúc tết gà, cút!"
Bình Sinh: ”..."
Tô Vân Thiều của ngày hôm qua hoàn toàn khác hôm nay, giống như đã trở thành một người khác, đương nhiên cũng có thể là do cô đã biết được mục đích của bọn hắn, hoặc là bị đánh đến nông nỗi kia nên vẫn còn giận, nhưng nhìn "Tô Vân Thiều" hiện tại, Bình Sinh đúng là không muốn cưới cô ngay.
Gã suy nghĩ, có lẽ do gã cảm thấy gương mặt kia quá khó coi, hoặc là có thể là bởi vì khí chất lạnh lùng đẩy người khác ra xa ngàn dặm, hoặc cũng có thể là bởi vì ánh mắt chán ghét khi nhìn gã.
Bình Sinh vốn định nói "Không muốn ăn thì cô nhịn đói đỉ!", nhưng lại sợ mình nhất thời nỗi cau mà nhanh môm nhanh miệng để Đại Dũng thừa sơ hở lừa được người về nhà, nên gã không dám nói ra lời quá khó nghe. Ga đặt bánh bao và nước uống bên cạnh "Tô Vân Thiều","Tôi còn phải ra đồng làm việc, đồ tôi đặt ở đây, cô có đói thì ăn, đến buổi trưa tôi sẽ quay lại thăm cô.”
"Tô Vân Thiều" hừ lạnh: "Cút!"
Bình Sinh đi thẳng.
Không bao lâu, Đại Dũng cũng mang đồ ăn sáng tới, cũng bị "Tô Vân Thiều" lạnh lùng đuổi đi y như Vậy.
Đoán chừng từ giờ đến trưa sẽ không có người nào tới nữa, Diễm Vương bèn thu ảo trận lại, sai bốn con quỷ cùng Vân Tiêu và Vân Đình ra ngoài canh gác, còn anh thì ôm Tô Vân Thiều đi ngủ một lát.
Bên ngoài, Vân Tiêu và Vân Đình buồn chán quẫy quẫy đuôi rắn, bốn con quỷ vây quanh hai anh em họ buôn dưa lê bán dưa chuột.
"Nghe nói người trong thôn Vân đều mang theo ký ức kiếp trước mà đầu thai, hai người các cậu có nhớ được ký ức kiếp trước không?"
Hai anh em: “Không có.”
Bốn con quy:???
Sao họ lại không có ký ức kiếp trước chứ?
Nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người bọn họ, Diêm Vương nhớ tới một chuyện, anh triệu hồi So Sinh Tử ra, kiểm tra thông tin cụ thể của những người dân trong thôn Vân, rồi lại dùng di động liên lạc với Hắc Bạch Vô Thường để kiểm tra tình hình.
Tô Vân Thiều ngủ qua giờ ăn sáng và ăn trưa, đến hai giờ chiều cô mới tỉnh lại, trong lúc đó, Diêm Vương đã điều khiển "Tô Vân Thiều" đuổi Bình Sinh và Đại Dũng đem bữa trưa tới nịnh bợ.
Tô Vân Thiều vừa tỉnh, Diêm Vương đã đưa cho cô một củ khoai nướng, đồng thời ke lại những thông tin mà anh đã điều tra được.
"Sau khi Ngân Sương phong tỏa thôn Vân, những người dân ở đây tuy vẫn còn được ghi tên trong Số Sinh Tử, nhưng âm sai không có cách nào dẫn hồn phách của họ xuống địa phủ được, cho nên họ mang theo cả ký ức kiếp trước để đầu thai. Mãi cho đến khi tắm lá chắn kia biến mát, bọn họ mới vào được địa phủ, uống canh Mạnh Bà xoá đi ký ức, cho nên mấy chục năm gần đây mới có người đầu thai mà quên được ký ức kiếp trước.
Tô Vân Thiều nhíu mày: "Bọn họ không tới mười tám tầng địa ngục để trả hết nghiệp nợ sao?"
"Nghiệp nợ." Đây cũng là lần đầu tiên Diêm Vương gặp phải tình huống như thế này,"Cánh cửa sau này là do Thiên Đạo mở ra, toàn bộ nghiệp nợ sẽ được tích góp lại, chờ sau khi chuyện này hoàn toàn kết thúc, họ ít nhất cũng phải ở lại mười tám tầng địa ngục máy trăm năm, nếu nghiệp chướng nặng ne còn phải đầu thai thành súc vật."
Địa phủ sẽ không bởi vì người phàn khi ở nhân gian bị trả thù mà xoá bỏ tội nghiệt của họ, có nghĩa là, những kẻ trong thôn Vân này dù đã bị Bạch Sương trả thù, bị Ngân Sương trả thù, nhưng khi tới địa phủ chúng vẫn bị Diêm Vương và âm sai trừng phạt thêm một lần nữa.
Nghe đến đây, bốn con quỷ và Vân Tiêu Vân Đình đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Vân Tiêu: "Tôi không báo thù nữa.”
Vân Đình: "Đúng! Cứ để cho bọn họ đầu thai thành rắn đi, đều bị còn người đuổi đánh, giết hại và ăn thịt!" Đối với chút chuyện nhỏ này, Diêm Vương vẫn có thể đồng ý với họ, Được."
Dù sao thì tất cả chúng đều phải tiến vào cõi súc sinh để chịu tội, cứ cho chúng làm rắn bình thường là được, không cần phải đầu thai làm trăn lớn hay động vật cần được bảo vệ làm gì.
Bốn con quỷ vỗ tay tán thành, Vân Tiêu và Vân Đình vui vẻ ngoắc đuôi vào nhau.
Cát Nguyệt: "Đại nhân, trong lúc cô nghỉ ngơi, bốn người chúng tôi đã đi kiểm tra toàn bộ thôn Vân lại một lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện ra nơi giấu vòng tay mượn vận may và thẻ gỗ mượn mệnh, không biết họ đã giấu chúng ở nơi nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận