Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1181:

Chương 1181:Chương 1181:
Chương 1181:
"Em nói rất đúng, không sai tí nào cả."
Diêm Vương hoàn toàn không cảm thấy việc vợ mình thân là một nửa Thiên đạo chuyển kiếp lại có thể nói ra những lời như thế.
Lúc hai người họ đang bận dun đẩy trách nhiệm cho người khác thì Đào Yêu và Bách Hiểu Thử đã tim được đám Kim Trường Không, Vân Đình và Vân Tiêu đang trên đường quay lại.
Đào Yêu không biết Tô Vân Thiều và Diêm Vương sẽ nói chuyện mat bao lâu nên đã nhắn tin cho Tô Vân Thiều: Tìm được ba người bọn họ rồi, khi nào thì hai người nói chuyện xong? Tô Van Thiều trả lời lại ngay lập tức: Xong rồi, giờ bọn tôi qua đó luôn đây.
Chưa đến mười phút sau, hai bên đã gặp nhau.
Vân Tiêu đang dùng đuôi rắn quấn lấy một người đàn ông vừa tàn tạ vừa bản thỉu, Vân Đình thì lại dùng chóp đuôi của mình để nâng cằm của ông ta lên, để Tô Vân Thiều có thể nhìn được mặt của ông ta.
Tô Vân Thiều: 222?
"Không biết, các em quen ông ta à?"
Đám yêu quái và quỷ sai đều cùng lắc đầu, Diêm Vương nghĩ một lát rồi nói: "Là Đặng Hán, là một trong những ban giám khảo của đại hội tranh tài của giới Huyền môn năm ngoái, là người của Cố Trường Trạch."
Đời trước, Đặng Hán thuận lợi an thân ở nội bộ tới phút cuối cùng, ông ta đã tiết lộ rất nhiều thông tin tình báo cho Cố Trường Trạch biết, hại chết rất nhiều người ở phe mình.
Lúc Tô Vân Thiều chết thì Đặng Hán vẫn còn sống tung tăng, ông ta làm nhiều việc thất đức như vậy nhưng lại có thể sống lâu hơn so với những người tốt khác.
Diêm Vương rat không vừa mắt với Đặng Hán, dùng phép truyền âm nói với Tô Vân Thiều lời mà chỉ có mỗi cô nghe được: "Đời trước, việc Tuệ Tâm bị thương nặng, có khả năng là do ông ta làm."
Tô Vân Thiều: 22?
Tô Vân Thiều ngơ ra một lúc mới nhớ được Diêm Vương đang nói tới cái gì, đó là trận chiến nhỏ trước trận chiến cuối cùng của cô ở đời trước.
Theo thông tin tình báo mà bọn họ tìm hiểu được thì nơi Tuệ Tâm đi chỉ có vài con cương thi bình thường, anh ấy chỉ cần tụng kinh là có thể khống chế được những con cương thi kia, làm xong thì sẽ có người tới thanh lý hiện trường.
Kết quả tới cuối cùng lại đột nhiên nhảy ra một con vua cương thi, khiến cho không ít người đi cùng với Tuệ Tâm tới dọn cương thi đã chết thảm, bản thân anh ấy cũng bị thương nặng, cho nên không thể tham dự trận chiến cuối cùng khi Tô Vân Thiều còn sống được.
Tô Vân Thiều nhớ tới lúc đó, cô đột nhiên nhận ra vua cương thi đứng ở bên cạnh Cố Trường Trạch ở đời trước trong trận chiến cuối cùng đó...
Là Cát Cánh!
Cố Trường Trạch chiếm giữ phần sa mạc phía Tây đã từ lâu, đằng sau lại còn có Thiên đạo giúp đỡ, có thể khống chế được Cát Cánh là chuyện bình thường.
Bởi vì nhận ra được chuyện này nên Tô Vân Thiều rất tức giận.
Tô Vân Thiều âm thầm dùng một lá bùa nói thật dán lên người Đặng Hán: "Cố Trường Trạch sai ông làm gì?"
Đặng Hán đã bị Kim Trường Không, Vân Tiêu và Vân Đình đánh cho một trận, trên người ông ta toàn là vết thương do bùa sắm sét, bùa lửa và các loại bùa có tính tấn công khác cùng với bảo khí tác động vào, ông ta cũng không dám nói dối trước mặt người thay trời hành đạo là Tô Vân Thiều, thế nên ông ta trả lời rất thành thật: "Sau khi nhận được tín hiệu thì tôi sẽ khởi động trận pháp che đậy tín hiệu, để ngài ấy và Abe Shota có thể thoải mái hoạt động ở bên trong."
Bách Hiểu Thử: 'Vậy tại sao ông lại đánh Tô Vân Thiều?"
Đặng Hán sợ hãi co rút đầu lại, ánh mắt lắm lét không dám trả lời, Vân Đình tức giận dùng đuôi cuốn lấy ông ta rồi kéo giật ra xém tí nữa là biến thành con quay, ông ta cắn răng chịu đựng sự nhục nhã và đau đớn chứ nhất quyết không nói gì.
Tô Vân Thiều biết Đặng Hán đã nhận ra mình bị dán bùa nói thật lên người: "Ông biết là không thể nói dối trước mặt tôi, nhưng cũng không dám nói thật cho nên quyết định ngậm miệng không nói, đúng không?”
Đặng Hán cúi đầu, không có một chút phản ứng nào.
"Ha hả." Diêm Vương nhech môi nở một nụ cười khiến cho đám yêu quái và quỷ sai ở đây đều cảm thấy lạnh sống lưng.
"Em giao ông ta cho anh, anh sẽ dẫn ông ta xuống tang mười tám của địa ngục, đến lúc đó em muốn biết gì thì anh cũng có thể moi ra được từ miệng ông ta."
Đặng Hán: 222
Lúc đầu Đặng Hán tưởng Diêm Vương chỉ đang ví von hành động tra tấn của anh như tầng mười tám của địa ngục thôi, nhưng sau đó ông ta chợt nhớ ra Cố Trường Trạch đã từng nói với ông ta về thân phận thật của anh, ông ta lập tức sợ hãi, khuôn mặt nhăn nhó: "Anh... anh là Diễm Vương?”
Nụ cười trên mặt Diễm Vương càng tươi hơn: "Xem ra Cố Trường Trạch đã kể cho ông biết nhiều việc đấy chứ nhỉ?"
"Không, không nhiều lắm." Đặng Hán sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, ông ta nhận ra Diêm Vương không he nói đùa với ông ta, sợ nói muộn thêm một giây nữa thì sẽ bị kéo xuống tầng mười tám của địa ngục ngay nên không dám giấu giếm gì mà lập tức khai ra.
"Ngài ấy sai tôi dùng đao máu để chém cô, chỉ cần cô bị chém trúng thì sẽ có thể lấy được rất nhiều máu từ vết thương trên người cô, sau đó sẽ dùng máu của cô để lừa con huyết thi ngàn năm kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận