Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 782:

Chương 782:Chương 782:
Chương 782:
"Trận chung kết đã bắt đầu, mời các thí sinh tuân thủ theo quy tắc "Tính mạng mới là chính, thi đấu chỉ là phụ” của cuộc thi."
Sáu thí sinh: 222
Chờ đã, anh nói lại lần nữa được không?!
Các đệ tử của phái Thanh Sơn phụ trách công việc hướng dẫn thật, nhưng nội dung công việc lại không bao gồm chuyện giải đáp thắc mắc của các thí sinh. Sau khi làm xong những việc này thì họ lập tức rời đi, để lại sáu thí sinh đứng yên tại chỗ trổ mắt nhìn nhau, họ cảm thấy chuyện lần này có lẽ còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng.
Khúc Vu Hoa tự nhận mình là người có tu vi thấp nhất trong sáu người. Trước tình hình này, cô ấy không khỏi nhìn chiếc đùi vàng rắn chắc nhất: "Vân Thiều, chúng ta bắt cặp với nhau nhé?"
Lạc Tầm Lục: "Chúng ta đều là con gái với nhau, thêm phần của em nữa."
Sáu người tham gia trận chung kết chia thành ba nữ một đội và ba nam một đội, vừa hay chia đều, Tuệ Tâm, Đông Kiến Bạch và Phương Hữu Đức không có ý kiến.
Thi đấu vốn là phải dựa vào tài năng của bản thân, chỉ cần đạt được thắng lợi cuối cùng là được, còn cá nhân hay đoàn đội cũng không quan trọng.
Thế là sáu người tách nhau ra ngay trước cửa khách sạn, đám người Tuệ Tâm đi về phía tây, còn đám người Tô Vân Thiều đi về phía đông. Tốc độ của họ không nhanh, như thể vẫn chưa tìm được manh mối để giải quyết vụ việc lần này.
Khúc Vu Hoa vừa đi vừa nói: "Vân Thiều, chúng ta trao đổi tin tức với nhau trước đi?"
Tô Vân Thiều không biết gì nhiều, vì vậy cô nói ra những gì Cao Nhiên đã báo cho mình: "Tôi nghỉ đó là Huyễn trận."
Chỉ khi rơi vào huyễn cảnh thì mới có thể khiến con người tin tưởng tuyệt đối vào những gì mình đã nghe đã thấy, dù không thực sự hấp thu bất kỳ thức ăn và dinh dưỡng nào cả.
Điều này cũng đã được kẻ tạo huyễn cảnh là Đào Yêu đóng dấu xác nhận.
Nguyên văn lời nói của Đào Yêu là: "Với năng lực hiện giờ của tôi thì sẽ hơi khó khi muốn nhốt hai mươi tám người trong huyễn cảnh suốt năm ngày năm đêm, nếu phải tạo nên một huyễn cảnh tinh xảo nữa thì sẽ càng khó hơn, bởi mỗi một chi tiết đều phải cân nhắc, dan đo rất cần thận. Xem ra kẻ thù lần này rất mạnh nên Tô Vân Thiều à, cô nhớ cẩn thận đấy."
Lạc Tầm Lục: "Em đã hỏi sư thúc Hằng Thuật về chuyện này rồi, sư thúc nói trên đời này có vô vàn Huyễn trận, nhưng chỉ cần ý chí kiên định thì sẽ không dễ dàng bị mê hoặc trước những cảnh tượng do huyễn cảnh bày ra, với cả tìm được mắt trận của Huyễn trận hoặc người duy trì huyễn trận là có thể phá trận thoát ra ngoài rồi. Nếu là người trong Huyền môn có lẽ sẽ hơi khó khăn, còn người bình thường thì rất khó để có thể tự thoát ra ngoài."
Vậy tại sao đám người bình thường kia lại có thể thoát khỏi Huyễn trận sau năm ngày năm đêm lạc lối trong đó chứ?
Là người mở ra Huyễn trận đã chiếm được thứ mình muốn từ đám người kia, hay là người duy trì Huyễn trận không đủ mạnh nên không thể duy trì được nữa và buộc phải thả họ ra?
Hoặc cũng có thể là đối phương không hề muốn giết người, cho nên mới đưa đám người kia ra ngoài trước khi họ chết vì đói khát.
Khúc Vu Hoa: "Chính vì vậy nên tôi nghi rằng tin đồn Bách Quỷ Dạ Hành trên núi Bạch Mi có khả năng cao cũng là do Huyễn trận gây ra, nếu không thì không lý nào lại xuất hiện cùng lúc nhiều con quỷ mạnh đến mức có thể hiện ra trước mặt người bình thường như vậy được."
Nhưng nếu vậy thì mục đích của đối phương khi làm như thế thật đáng để suy ngẫm đấy.
Suy cho cùng, người bình thường mà nhìn thấy Bách Quỷ Dạ Hành thì cùng lắm chỉ tạo ra được chút hoảng loạn, chứ hoàn toàn không có lợi ích thực tế nào cả.
Mà nhiều khi lại gặp trúng mấy người trẻ tuổi to gan lớn mật nghĩ rằng đó là sự thật nên vừa cười toe toét vừa ba chân bốn cẳng chạy đi tìm quỷ để bắt tay, xin chỉ bảo rồi chụp hình chung, vậy thì có khi còn dọa ngược lại quỷ đó chứ.
Tô Vân Thiều đề nghị: "Tôi muốn thu thập một số thông tin từ nhân chứng, hay là chúng ta chia ra hành động đi?"
Khúc Vu Hoa: "Được."
Lạc Tầm Lục: "Ba tiếng sau chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa khách sạn.”
Ba người họ tách ra hành động, thăm dò tin tức, ba người bên Tuệ Tâm cũng tản ra, bởi làm như vậy sẽ hiệu quả hơn.
Trong chuyện ở thôn Cổ, may mà có sự giúp đỡ và hướng dẫn của Tuệ Tâm trong suốt quá trình nên họ mới tránh được rất nhiều đường vòng. Nhưng tin tức về vụ việc trên núi Bạch Mi lại ít đến đáng thương, bắt buộc phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực để tự mình tìm kiếm, sàng lọc ra những tin tức có ích.
Tô Vân Thiều gõ vào chiếc vòng tay: "Các chị em ơi, ra giúp một tay nhé?"
Nguyễn Mai: "Được." Thiện Nhi: “Được thôi."
Ngạc Nhi: "Không thành vấn đề."
Ba người họ không muốn dọa người thường sợ, nên chỉ có thể núp ở góc tường, đợi khi nào người khác nhắc đến chuyện đó trong lúc tán gau thì nghe lén vài câu.
Còn Tô Vân Thiều khẽ bám đầu ngón tay hai lần, rồi ngang đầu lên nhìn trời, sau khi xác định được vị trí thì lập tức xuất phát đi về phía một quán lau bao tử heo ven đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận