Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 474:

Chương 474:Chương 474:
Chương 474:
Thái độ này của nó khiến Vân Đình hừ một tiếng, nó còn chưa từng thấy cái đồ lương thực dự trữ này nghe lời như vậy đâu.
Tại lối vào của sơn động, Ngọc Bạch Y và Địch đạo diễn đang đứng chờ sẵn ở đó, bọn họ đang dáo dác nhìn quanh, nôn nóng nghênh đón cô.
Địch đạo diễn nhón chân lên nhìn cũng chẳng thấy cái bóng của con trăn, không khỏi thắc mắc: "Đại sư, diễn viên trăn lớn của tôi đâu?”
Tô Vân Thiều nói: "Địch đạo diễn, đó chỉ là một sự hiểu lầm, em ay chỉ muốn nhắc nhở các ông dùng củi ướt để nhóm lửa sẽ bốc lên khói đen, chứ bản thân nó không có ý định sẽ đi đóng phim."
Trong thời gian chờ đợi ngoài sơn động, Địch đạo diễn đã tưởng tượng ra sau khi có trăn lớn tham gia diễn xuất thì ông ấy sẽ thay đổi kịch bản thế nào, làm sao để gia tăng tình cảm với trăn lớn, thậm chí ông ấy còn tưởng tượng đến lúc bản thân phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải nữa kìa.
Nhưng mà, tất cả đều đã biến thành mây bay không thể chạm tới được.
"Hu..." Địch đạo diễn không chịu đựng được sự đả kích này, ông ấy chạy ra khỏi cửa sơn động, cũng chẳng biết đã chạy tới góc nào rồi.
Ngọc Bạch Y nhìn con tê tê nhỏ ở một bên tay của Tô Vân Thiều, rồi lại nhìn cái túi to đùng cô vác đằng sau lưng, cậu ấy im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Cậu chôm hay cướp con tê tê này đấy? Hay là cậu có tình đào ổ tê tê rồi tiện tay hốt luôn nhỏ này về vậy?"
Tô Vân Thiều: "..."
"Nếu tớ nói những thứ này đều không phải của tớ, cậu có tin không?"
Ngọc Bạch Y trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đó nói với cô rằng "Cậu nói xem tớ có tin hay không?”
Bỗng nhiên, cậu ấy thấy hai vòng tay hình con trăn đang quần quanh trên tay Tô Vân Thiều: "Vân Thiều, cậu đeo luôn châu báu cướp được lên tay hả?"
"Cậu nghĩ gì đấy!" Tô Vân Thiều dở khóc dở cười, cô biết Ngọc Bạch Y chỉ đang nói đùa thôi, nên cũng không giấu diem cậu ấy: "Vân Tiêu, Vân Đình, chào hỏi đi."
Vân Tiêu ngang cái đầu trăn lên: "Xin chào."
Vân Đình lên mặt nói: "Chào."
Ngọc Bạch VY: ".." Hoảng hốt cực mạnh.
"Cho nên cậu đã chôm thêm hai con thú thuộc loại được quốc gia bảo vệ về nữa à? Úi chà, cộng thêm cả con tê tê trên tay cậu nữa, một lần am tới tận ba con, ngoài ra còn có Viên Viên và Nhu Mễ, cuộc sống cậu có mấy "nhà thầu" xịn quá nhỉ."
Tô Vân Thiều: "... Nếu tớ nói may con trong loại cần được bảo vệ này không phải do tớ chủ động mang di thì cậu có tin không?”
Ngọc Bạch Y giơ tay lên tạo ký hiệu số sáu, lắc lắc tay mang ý "đỉnh quá" rồi nói: "Vua bắt cá nhiều tay, trap girl chính là cậu đó."
Tô Vân Thiều biết ngay là không ai tin cô mà, thế nên cô từ bỏ luôn việc giải thích, ôm lấy tê tê nhỏ đi ra khỏi cửa hang rồi bỏ nó xuống.
Cô không rõ có phải là do trên người tê tê nhỏ có dính mùi của con người nên tê tê ba mẹ sống chết cũng không cần nó không? Vì lý do an toàn, cô tập trung một ít sợi nguyên khí, loại bỏ hết tất cả các mùi đang có trên người tê tê nhỏ.
Cô không có khứu giác của động vật, không thể chỉ loại bỏ mỗi mùi thuộc về cô, Vân Tiêu và Vân Đình, thế nên chỉ có thể loại bỏ hết tat cả.
"Đi đi, đi tìm người nhà của em đi." Tô Vân Thiều sử dụng nguyên khí để đẩy tê tê nhỏ một cái.
Tê tê nhỏ quay đầu lại, ôm lấy ống quần của Tô Vân Thiều, móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, thế nên nó rất cần thận thu móng vuốt lại, không làm cô bị thương mà chỉ làm rách ống quần một chút thôi.
Ánh mắt Ngọc Bạch Y khẽ động: "Trong nhà cậu có nhiều động vật cần bảo vệ rồi, thêm một con nữa cũng chẳng sao. Với lại tớ còn chưa từng nhìn thấy tê tê hoang dã, có thể kiểm tra một chút không?"
Đối với động vật đã có linh trí, có thể thương lượng với nó xem bản thân có được sờ hay không, tê tê nhỏ này mặc dù thông minh hơn so với những loài bình thường một chút, nhưng bản năng đuổi theo nguyên khí lại càng lớn hơn.
Tô Vân Thiều nói: "Cậu thử một chút xem.”
Con tê tê nhỏ này thoạt nhìn có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, hơn nữa còn có Tô Vân Thiều ở đây, Ngọc Bạch Y cũng không sợ. Cậu ay đưa ngón trỏ ra, cần thận, nhẹ nhàng sờ sờ cái vảy trên lưng tê tê.
"Hì hì, tớ cũng là người đã từng sờ qua động vật cần được bảo vệ, cái tay này ngày hôm nay không cần rửa nữa."
Tô Vân Thiều túm lấy tê tê nhỏ, lại tụ nguyên khí loại bỏ mùi hương trên người nó một lần nữa: "Đi đi, đi lâu như thế cũng nên về nhà rồi, ba mẹ em chắc chắn đang đi tìm em khắp nơi đó."
Chỉ nói thôi thì rất có thể không có tác dụng, cô lập tức thu lại toàn bộ nguyên khí của mình.
Tê tê nhỏ xoay xoay đầu nhưng không tìm được nguồn nguyên khí làm nó cảm thấy thoải mái nữa, nó thử tìm thêm vài lần rồi sau đó bỏ đi.
Địch đạo diễn ngồi xổm dưới cây cổ thụ, cảm thán: "Đúng là hạn hán cũng chết mà lũ lụt cũng chết." Tốc độ xuống núi nhanh hơn tốc độ lên núi.
Xuống dưới núi, Tô Vân Thiều bỏ cái túi lớn vào trong chiếc rương ở phía sau xe, sau đó ba người lái xe rời đi. Đi được nửa đường, bọn họ thấy một nhóm người khác lái xe lên núi.
Hai chiếc xe ngược chiều nhau đi lướt qua nhau, Tô Vân Thiều nhìn không chớp mắt, cô để ý tới trên chiếc xe bên kia có người đang quan sát cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận