Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 192:

Chương 192:Chương 192:
Chương 192:
Suy cho cùng thì Đào yêu nhỏ là một cây đào yêu trên cạn, bây giờ cậu vẫn là dáng vẻ của một đứa trẻ ba tuổi, rất có khả năng cậu là một con vịt lên cạn, nếu xảy ra tai nạn thì không xong rồi.
Tô Vân Thiều nói với đám người Tô Y Y một tiếng rồi cùng Diêm Vương băng qua đám đông để đi tìm Đào yêu nhỏ.
Đào yêu nhỏ đã không còn ngồi ở trên phao bơi chơi nước nữa, cậu nhặt vỏ sò trên bãi biển với đôi chân ngắn ngủn, khi nhìn thấy con cua nhỏ đi ngang thì cậu lập tức tung tăng đi theo, theo sau là một bé Loli dễ thương với mái tóc vàng. Phía sau be Loli không xa là một đôi vợ chồng trẻ, họ đang nhìn hai đứa trẻ bằng ánh mắt vừa cưng chiều lại bất lực.
"Lily à, đó là người phương đông, lại còn nhỏ tuổi như vậy, cậu bé không thể nghe hiểu tiếng Pháp đâu."
Không chỉ Đào yêu nhỏ không hiểu tiếng Pháp, mà đến Tô Vân Thiều cũng không hiểu, cũng may Diêm Vương đã phiên dịch ở bên tai cô, nên cô mới biết người ba này đang nói gì với bé Loll.
Khi thấy Đào yêu nhỏ không có nguy hiểm thì Tô Vân Thiều cũng không nóng vội bước lên ngay.
"Tại sao anh biết tiếng Pháp vậy? "Công việc của Địa phủ trước đây chỉ giới hạn trong nước, bây giờ giao thông vận tải phát triển, rất nhiều người trong nước bay đi khắp nơi trên thế giới, quốc tịch của họ không thay đổi và linh hồn của họ cần phải xuống Địa phủ sau khi chết."
Diêm Vương cũng rất bất lực với tình hình trong nước như vậy: "Không chỉ có mình tôi biết tiếng Pháp đâu."
Tô Vân Thiều: *Cảm thấy đau lòng cho các nhân viên công vụ của Địa phủ ba giây. *
Sau khi đau lòng xong, cô tò mò hỏi: "Các anh biết bao nhiêu thứ tiếng vậy?"
Diêm Vương: "Chúng tôi học một số tiếng thông dụng, còn những loại ngôn ngữ nhỏ thi không học, có một số ngôn ngữ chưa học qua nhưng cũng có thể hiểu được ý khi nghe nhiều, còn cụ thể biết bao nhiêu ngôn ngữ thì chúng tôi chưa từng đếm qua."
Tô Vân Thiều chỉ biết tiếng Trung và tiếng Anh: "..."
Tô Vân Thiều ở bên đây còn đang than thở mình đúng là một học sinh cá biệt, nhưng Đào yêu nhỏ ở bên kia đã phát hiện ra bóng dáng của hai người họ, cậu túm lấy vỏ sò và con cua nhỏ chạy lạch bạch về phía hai người như thể đang dâng hiến báu vật: "Vân Thiều, mau nhìn này, con cua còn sống!"
"Cậu muốn ăn nó không?" Tô Vân Thiều nói: "Tối nay chúng ta sẽ ăn đồ nướng."
"Được, được." Đào yêu nhỏ gật đầu, rồi lại xoay người rời đi: "Vậy tôi đi bắt thêm một ít nữa!"
Lúc này, bé Loli và ba mẹ của cô bé đã di tới.
Bé Loli mỉm cười với Tô Vân Thiều và Diêm Vương, sau đó lại chạy theo Đào yêu nhỏ, còn ba mẹ của cô bé thì ở lại nói chuyện với hai người họ.
Tô Vân Thiều nghe không hiểu tiếng Pháp nên cô chỉ nghe Diêm Vương trò chuyện với cặp vợ chồng kia, khi nói được kha khá rồi thì anh lại phiên dịch cho cô nghe.
Nói một cách đơn giản là con gái của họ rất thích Đào yêu nhỏ và muốn kết bạn với Đào yêu nhỏ, nhưng tiếc thay Đào yêu nhỏ nghe không hiểu tiếng Pháp, mà họ lại không hiểu tiếng Trung, hai bên ông nói gà bà nói vịt hồi lâu mà vẫn chưa có kết quả gì.
Họ thậm chí còn khen Đào yêu nhỏ dễ thương, tưởng Diêm Vương và Tô Vân Thiều là ba mẹ của Đào yêu nhỏ.
Diêm Vương - từ tình địch biến thành người cha hiền từ: "..."
Anh cười và giải thích bằng tiếng Pháp: "Tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy nên cậu ta không phải con của chúng tôi, con của chúng tôi sau này chắc chắn sẽ dễ thương hơn cậu ta."
Hai vợ chồng rất kinh ngạc, họ nói thẳng: "Khuôn mặt của người phương đông thực sự quá gạt người, rất nhiều người như hai người đã là ba mẹ của nhiều đứa trẻ rồi cho nên chúng tôi còn tưởng hai người đã có con rồi."
Diêm Vương cười nói: "Cảm ơn lời chúc phúc của hai người."
Hai vợ chồng nhiệt tình đề nghị họ đi đến góc tình yêu nổi tiếng trên đảo: "Các cặp đôi hôn nhau ở đó đều sẽ được hạnh phúc và bên nhau trọn đời, hy vọng hai người cũng được hạnh phúc."
Hai vợ chồng dẫn bé Loli rời đi, Diêm Vương đã đại khái phiên dịch ra nội dung của cuộc trò chuyện trước đó, anh ta không giấu giễm chuyện gì cả.
Tô Vân Thiều có chút sững sờ khi anh ta nhắc tới đứa con sau này sẽ dễ thương hơn Đào yêu nhỏ. Sau khi nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện thì cô không khỏi nói: "Anh đây là chưa biết đi mà đã muốn chạy rồi sao?"
Chẳng có ai lại nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con trong khi vẫn chưa hẹn hò đâu.
Diêm Vương không để ý: "Tôi thậm chí còn nghĩ sẵn tên cho những đứa con sau này nữa kìa, có cả nam lẫn nữ luôn."
Tô Vân Thiều: ".." Cô, chịu, thual
Sau khi chơi cả một buổi chiều, cả nhóm đã bụng đói kêu vang, vội vã trở về biệt thự.
Các nguyên liệu nấu ăn đã được khách sạn xử lý sẵn rồi mang tới. Tần Giản và Hứa Đôn còn mang theo loại bột sốt thịt nướng đặc biệt trong nước, có thể ăn với hải sản tươi nguyên vị, cũng có thể ăn với đồ nướng có vị đậm đà hơn.
Trong đám người bọn họ, chỉ có Phó Diệp là người trưởng thành, Phó Diệp không uống rượu mà uống nước trái cây với những người khác.
Mọi người vừa nướng vừa ăn vừa nói chuyện, khi bầu không khí đang sôi sục thì Tần Giản đứng ở chỗ cao và hát một bài, Hứa Đôn và Trần Tinh Nguyên phối hợp nhảy vũ điệu rong biển ở bên dưới, khiến mọi người ôm bụng cười to, hệ thống hét lên rằng mình sắp cười ra cơ bụng rồi. Bách Tinh Thần trông chừng Đào yêu nhỏ - cậu là người nhỏ chí cao nhất quyết muốn tự nướng cua, đến khi Bách Tinh Thần nhìn thấy Đào yêu nhỏ lấy ra con cua nhỏ chỉ bằng nửa lòng bàn tay của một đứa trẻ ba tuổi thì:”..."
Lần đầu tiên Diêm Vương tham gia hoạt động nhóm của họ, anh không hề cảm thấy gò bó và kỹ năng nướng thịt của anh cũng rất tốt, nhưng những thứ anh nướng chỉ cho Tô Vân Thiều ăn, còn mấy người khác thì đừng mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận