Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 630:

Chương 630:Chương 630:
Chuong 630:
Đi được hai bước, quan áo mới cởi được tới bả vai, rốt cuộc ánh mắt của chàng thiếu niên cũng rơi trên người cô ta.
Khuôn mặt non nớt có khí chất trầm tĩnh không hợp với lứa tuổi này, đôi mắt nhìn cô ta như đang nhìn xuống một con kiến, giống như anh ta sinh ra đã là một vị vua đang ngồi trên cao mà nhìn xuống một kẻ dân thường như cô ta.
Tim của Vân Lệ Lệ đập loạn xạ, hai chân nhũn ra, cô ta vậy mà có thể ngủ được với một người đàn ông cực phẩm như vậy sao?!
Vân Lệ Lệ đột nhiên hối hận mình đã quá vội vàng, qua loa, dem dem dau tien cua minh trao cho Vân Gia Thụ, không để dành thứ tốt đẹp nhất, thuần khiết nhất hiến dâng cho người con trai này.
"Tôi, tôi..." Trái tim của Vân Lệ Lệ đập loạn xạ, hai má đỏ lên, cô ta lo lắng đến mức không thể bước nổi,"Tôi không quá giỏi về chuyện này, nếu như anh không ngại, bây giờ chúng ta có thẻ..."
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt của chàng thiếu niên chợt trở nên sắc bén, cầm lấy di động gọi điện thoại: "Tào Kỳ, tôi đã nói rõ chỉ cần xử nữ ( người con gái chưa từng quan hệ tình dục), ông dám coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai saol"
Khoảnh khắc ấy, sắc mặt của Vân Lệ Lệ tái đi. Chuyện của cô ta và Vân Gia Thụ đã làm được giấu rất kỹ, đến nỗi người trong thôn cũng chưa ai biết, hôm nay là lần đầu tiên cô ta gặp mặt thiếu niên này, sao anh ta có thê biết được?
Rất nhanh, cửa phòng đã bị người ta mở ra.
Một đám người bước vào, người đàn ông trung niên dẫn đầu liếc mắt nhìn Vân Lệ Lệ một cái, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt.
"Rất xin lỗi Cố tổng, là do tôi không tiến hành xác nhận lần cuối!"
Có tổng: "Cút."
Vân Lệ Lệ bị người trong câu lạc bộ ném ra ngoài, họ thật sự coi cô ta giống như rác rưởi mà ném ra ngoài, không còn một chút lòng tự trọng nào.
Tào Kỳ đứng trước cửa câu lạc bộ, nói vọng lại: "Trở về nói cho cha cô, giao dịch đã bị huỷ bỏ, từ nay về sau thôn Vân các người không cần tặng người tới đây nữa đâu.”
Khi đó Vân Lệ Lệ cũng không biết được ẩn ý của những lời này, cô ta còn đang đắm chìm trong sự hối hận.
Đã từng có một chàng trai trẻ tuổi vô cùng hoàn hảo đứng trước mặt cô ta, nhưng chỉ vì cô ta không còn lần đầu tiên mà bị người ta ném ra ngoài.
Chỉ trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, cô ta vừa tới thiên đường đã lập tức rơi xuống địa ngục, cuộc sống của một vị phu nhân giàu có, vô lo vô nghĩ cứ như thế mà bỏ cô ta đi.
Vân Lệ Lệ thẫn thờ trở về nhà.
Vân Lập Căn - cha cô ta — nóng vội hỏi: "Lệ Lệ, thế nào rồi?"
"Chẳng ra gì." Vân Lệ Lệ trả lời một cách vô cảm,"Anh ta không muốn con."
"Không thể nào?" Vân Lập Căn không nghĩ ra lí do,"Đã xảy ra chuyện gì, các con đã nói gì rồi, con nói rõ ràng cho cha nghe, để cha phân tích xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào."
"Được rồi, cha đừng hỏi nữa!" Vân Lệ Lệ trốn vào trong phòng, sự thẹn thùng và lòng tự trọng của thiếu nữ khiến cô ta muốn giấu hết chuyện này, không muốn kể cho cha nghe mình đã bị đối xử như thế nào.
Người cha từ trước tới nay vẫn luôn yêu chiều cô ta, nay lại lạnh lùng đập mạnh cửa phòng cô ta, đứng bên ngoài tức giận nói: "Vân Lệ Lệ, cha nói cho con nghe, chuyện này ảnh hưởng đến toàn bộ tương lai của người trong thôn Vân chúng ta, con không thể làm việc tùy hứng được!”
"Trưởng thôn là cha chứ không phải là con, con quan tâm tới nhiều người trong thôn Vân như vậy để làm cái gì chứ?" Trong lòng Vân Lệ Lệ còn đang rất đau khổ, căn bản không muốn nói chuyện nghiêm túc với người khác, vừa mở miệng ra đã nói lời châm chọc.
Vân Lập Căn tức giận đến mức lấy rìu ra bổ vào cửa phòng, ông ta đứng trước đầu giường, một tay bắt lấy tay của Vân Lệ Lệ, một tay cầm chắc chiếc rìu sắc bén,"Tao hỏi mày lại một lần nữa, mày có nói hay không?”
Nhìn cánh cửa phòng bị phá hỏng, Vân Lệ Lệ không rét mà run, cô ta cảm thấy nếu mình dám tiếp tục làm càn nữa, chiếc rìu trên tay cha chắc chắn sẽ bổ xuống người cô ta.
Dưới sự sợ hãi, Vân Lập Căn hỏi gì thì Vân Lệ Lệ trả lời cái đó.
Khi nghe thấy Vân Lệ Lệ nói mình không còn là xử nữ, sắc mặt của Vân Lập Căn tối sầm lại, đến khi nghe thấy Vân Lệ Lệ chuyển lại lời của Tào Kỳ nói, Vân Lập Căn suýt chút nữa đã giáng rìu xuống.
Vân Lệ Lệ sợ hãi vội tránh đi: "Cha, cha đang làm gì vậy?"
"Mày là loại con gái hư hỏng!” Vân Lập Căn tức giận đến mức nghẹn thở, vung riu lên bổ vào trên giường của Vân Lệ Lệ, phá nát chăn bông, chiếu và cả ván giường của cô ta.
Tắm ván gỗ bị phá, vụn gỗ bắn lên sượt qua mặt của Vân Lệ Lệ, khiến mặt của cô ta đau đớn.
"Không phải chỉ là một thằng đàn ông có tiền thôi hay sao? Không được người này thì ta tìm người khác không phải là được rồi sao?" Vốn dĩ Vân Lệ Lệ là người rất kiêu ngạo, nhưng sau khi nhìn thấy được cuộc sống thực sự của người có tiền, suy nghĩ của cô ta đã thay đổi, cô ta cảm thấy nếu để đổi thấy một cuộc sống giàu sang như vậy mà hau hạ đàn ông, không phải là cô ta không chịu được.
Vân Lập Căn bị chọc tức tới cười: "Mày cho rằng đó chỉ là một người đàn ông bình thường thôi sao? Ra ngoài bắt một chút là được một đống về cho mày chọn à? Nếu không nhờ có anh ta, mày cho rằng làm thế nào mà thôn Vân của chúng ta lại gả được nhiều cô gái ra ngoài như thế?"
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận