Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 486:

Chương 486:Chương 486:
Chương 486:
Diêm Vương: "Hoa văn đâu?"
Vân Tiêu vươn đuôi, Vân Đình quay lưng lại, hoa văn trên người hai con trăn lớn một vàng một bạc giống hệt nhau.
Nếu muốn tìm điểm khác nhau thì hoa văn trên người Vân Tiêu nhạt hơn, Vân Đình thì đậm hơn.
Dựa vào phản ứng của Diêm Vương, Tô Văn Thiều hiểu ra có lẽ kiếp trước Diêm Vương chưa từng gặp hai con trăn này, nếu không anh sẽ không nhìn kỹ đến như vậy.
Cho nên... kiếp trước Vân Tiêu và Vân Đình đã bị hai tên mập lùn và cao gây kia bắt đi rồi sao? Tô Van Thiều quyết định phải cần thận xét người của hai tên kia, cô muốn biết rốt cuộc bọn họ mang theo thứ gì mà lại khiến cho tính mạng Ngọc Bạch Y gặp nguy hiểm, Vân Đình và Vân Tiêu cũng đánh không lại mà bị họ bắt đi.
"Được rồi." Diêm Vương bỏ bé nhân sâm bị anh ta lắc lư trên không mà vẫn chìm trong giấc ngủ say xuống: "Tính cảnh giác của thứ này kém như vậy, nó có tác dụng gì chứ?”
Nếu là người khác thì có lẽ họ đã ăn nhóc này để bồi bổ sức khỏe rồi nhưng Tô Vân Thiều chắc chắn sẽ không làm vậy, cô sẽ nuôi nhóc này trong sân vườn, nhà cô tự dưng lại có thêm một "gánh nặng" ngốc nghếch rồi. Vân Đình: "Lương thực dự trữ."
Vân Tiêu: "Thuốc ạ."
"Được đấy." Diêm Vương gắng gượng công nhận cách nói này, anh trở lại bên cạnh Tô Vân Thiều: "Em nhớ được bao nhiêu chuyện có liên quan đến lời nguyền?"
Tô Vân Thiều: "Từ lời nguyền xuất hiện đầu tiên trong phần lời nguyễn rủa của "Châu Lễ", về sau thì từ này có ý nghĩa là cầu xin sự chúc phúc từ thần linh và cầu xin thần linh gây tai nạn cho người khác, nó được chia thành cầu phúc và nguyên rủa cho đến hiện tại. Em cũng không biết nhiều cho lắm, chỉ biết lời nguyền rủa được hình thành từ con rối, bù nhìn và ngôn ngữ thôi." Diêm Vương hỏi cô: "Em cảm thấy lời nguyền tạo thành từ con rối hay bù nhìn sẽ tạo ra kết quả như vậy sao?"
"Nếu như trên người mẹ của dì Hồng, dì Hồng và Trác Kinh Luân đều có hoa văn giống hệt nhau, điều đó chứng minh lời nguyền này có lẽ là được di truyền, lời nguyền con rối hoặc bù nhìn thường chỉ nhằm vào một đối tượng đặc biệt nào đó, nó không thể tạo ra kết quả như vậy được, vậy thứ này chỉ có thể là lời nguyễn thông qua ngôn ngữ."
Nguyên nhân lớn nhất khiến Tô Vân Thieu không dám xác định đây là lời nguyền ngôn ngữ chính là: Sức mạnh của lời nguyền ngôn ngữ vốn không mạnh. Có vài người khi cãi nhau thường sẽ nói: Tôi nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ông hay tôi nguyền rủa ông lúc ăn mì ăn liền không có gói gia vị, nghe thì giống như một lời nguyền nhưng nó lại không có tác dụng gì.
Nguyền rủa người khác cần phải trả một cái giá rất lớn, Cát Nguyệt bị nguyễn rủa là do những người đó đã chịu sự đau khổ tột cùng của việc tế sống, nỗi oán hận tích lũy quá nhiều, vốn không thể xác định được họ đã bỏ ra cái giá lớn như thế nào.
Nếu như những chuyện ở thôn Vân quả thật là lời nguyền ngôn ngữ, Tô Vân Thiều không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc đối phương đã phải trả giá những gì mới có thể khiến cho lời nguyền ngôn ngữ không mạnh lắm này có thể thông qua huyết thống di truyền từ đời này đến đời khác, ảnh hưởng đến con cháu như vậy.
Thù sâu oán nặng cỡ nào mới có thể làm được như thế chứ?!
Diêm Vương: "Từ từ điều tra, đừng gấp."
Tô Vân Thiều cũng không thể gấp gáp được, hiện tại cô chỉ biết một số chuyện liên quan đến thôn Vân mà thôi, cô còn chưa biết rốt cuộc thôn này nằm ở đâu nữa.
"Lời nguyền ngôn ngữ có sức mạnh lớn như vậy là vì có vị thần nào đó hien linh chấp nhận lời cầu xin này rồi sao?"
Diêm Vương không đồng ý: "Tắt cả thần linh trên thế gian này đều đã ngã xuống rồi, anh không phải là thần, chỉ vì trông coi địa phủ và có được một số thượng cổ thần khí từ thuở khai thiên lập địa nên anh mới có được thân thể bán thần."
Anh nói như vậy lại khiến Tô Vân Thiều cảm thấy sợ hãi hơn: "Vậy, vậy có thể nói là anh không phải là Diêm Vương từ đầu của địa phủ sao?"
Diêm Vương mỉm cười ngã vào lòng Tô Vân Thiều: "Thần linh ngã xuống, Thiên đạo suy yếu..."
Anh mới nói được một nửa thì trong phòng đột nhiên xuất hiện một tia sét màu xanh bằng đầu ngón tay, tia sét đánh ngay mặt Diêm Vương, ý của nó là: Cậu nói xấu bổn thiên đạo thêm một câu nữa xem?
Tô Vân Thiều: "..."
Diêm Vương vờ như không phát hiện sự cảnh cáo của Thiên đạo, anh ta nói tiếp: "Thân thể bán thần vốn không thể trường sinh, hôm nay anh đảm nhận vị trí Diêm Vương, ngày mai có khi Bạch Vô Thường sẽ đảm nhận không chừng."
Tô Vân Thiều trêu ghẹo anh: "Ai bảo anh cứ trốn việc làm chi?"
"Không trốn việc thì sao anh có thời gian đến gặp em chứ?" Diêm Vương mỉm cười dựa sát vào người Tô Vân Thiều, dùng trán cọ cọ cô: "Cả nước có biết bao nhiêu người chứ, mỗi ngày đều có người chết đi và sinh ra, công vụ vẫn không thể nào làm hết được, nhưng vợ yêu thì chỉ có một mà thôi.”
Kiếp trước bởi vì anh ta quá kính nghiệp cho nên không thể ở bên cạnh những lúc Tô Vân Thiều gặp nguy hiểm, khiến cho cơ thể vốn yếu ớt của cô chịu tổn thương hét lần này đến lần khác.
Được sống lại một lần nữa, từ lâu anh đã bồi dưỡng Bạch Vô Thường, luyện hóa quỷ môn, anh hy vọng vào những lúc Tô Vân Thiều cần anh, anh sẽ có thể đến bên cạnh cô ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận