Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1012:

Chương 1012:Chương 1012:
Chuong 1012:
Tô Van Thiều: 【 Số lượng những căn nhà được xây trên đảo cũng không ít, nhưng số lượng người ở lại rất ít. Có thể là bởi vì đã từng xảy ra sự cố gì đó, hoặc cũng có thể là những thôn dân trên đảo đã di dời vào đất liền. ]
Mạng lưới tình báo của Bách Hiểu Thử vẫn chưa hoàn toàn triển khai, Tô Vân Thiều lại không thể ngồi yên một chỗ chờ đợi. Sớm một chút giật bím tóc của Cố Phóng giả là có thể sớm đưa ông ta đi gặp Diễm Vương.
Không, dựa vào hành vi phạm tội và mức độ làm việc của ông ta mà nói, vẫn là trực tiếp bị hồn bay phách tán thì càng an toàn hơn. Người dân trong thôn Trường Thọ chưa đến năm giờ chiều đã ăn xong cơm tối. Lúc Tô Vân Thiều nói chuyện phiếm với đám người Tuệ Tâm đồng thời cũng đi về hướng bến tàu. Rất nhanh đã đi lên trên thuyền của Lương Chỉ.
Bởi vì cô dùng trận bàn tạo ra ảo trận được tìm thấy dưới tầng hằm của Cố Phóng giả nên cho dù có đi qua di lại trước mặt thôn dân của thôn Trường Thọ cũng sẽ không bị bọn họ phát hiện.
Trong lúc Tô Vân Thiều cùng đám quỷ sai đang lục soát khắp mọi nơi trên thuyền để tìm dấu vết khả nghi, thì Đào Yêu lại tự tạo ra ảo cảnh cho chính mình, quang minh chính đại mà đứng trong phòng nghe lén cả nhà Lương Chí nói chuyện, trong tay cậu ta còn cầm theo một chiếc di động để nói chuyện với Tô Vân Thiều.
Nhà này tổng cộng có bốn người gồm: Lương Chí, vợ của Lương Chí và một cặp trai gái.
Vẻ ngoài của Lương Chí và vợ của ông ta có lẽ đã ngoài bốn mươi tuổi, cặp trai gái kia thoạt nhìn cũng đã ba mươi tuổi, tuổi tác chênh lệch không quá lớn.
Nếu không phải hai chị em kia gọi bọn họ là cha mẹ, Đào Yêu còn tưởng rằng mấy người bọn họ là anh chị em thân thiết cùng ở chung một nhà nữa đấy.
Lương Chí dặn dò: "Sắp đến ngày tế Thần Biển rồi, mấy người ngoài kia đến đây đúng lúc giúp chúng ta tiết kiệm biết bao nhiêu công sức, mấy ngày này mọi người phải chú y một chút, đừng để lộ ra điều gì."
Vợ Lương Chi: "Lễ tế Thần Biển đã diễn ra được bao nhiêu năm, tôi sẽ không quên đâu.”
Con trai Lương Chí bĩu môi: "Mẹ, lần trước còn không phải là do mẹ không cần thận nói sai lời, thiếu chút nữa khiến con dê béo kia chạy mắt sao?"
Vốn là nữ giới với nhau, con gái Lương Chí tất nhiên sẽ đứng về phe mẹ, không muốn nhìn thấy bậc trưởng bối là mẹ mình bị anh trai cãi lại, vội nói: "Nếu không phải tại anh cứ nhìn chằm chằm vào bạn gái của người ta bằng ánh mắt háo sắc thì mẹ có cần đi an ủi người ta không? Nếu mẹ không đi an ủi cô ta thì tất nhiên cũng không lỡ lời mà nói sai."
Nhớ lại thân hình cùng dáng vẻ khiến người ta mất hồn của cô gái kia, con trai Lương Chí vội vàng nuốt lại nước miếng đang chảy ra.
"Tôi nhìn chằm chằm thì đã làm sao? Trên đảo cũng làm gì có mấy cô gái xinh đẹp, tôi đã ăn chay bao năm rồi. Cô ta đến những nơi như thế này lại còn mặc váy da ngắn, cái eo nhỏ kia lại thêm cặp mông cong, chỉ cần bước chân nhanh một chút là có thể nhìn thấy được quản lót. Đã lẳng lơ đến mức như vậy rồi thì rõ ràng là đang câu dẫn tôi đó chứ?"
Nhìn thấy bộ dáng ghê tởm hạ lưu của người trước mặt, vợ và con gái của Lương Chí đều nhíu mày, cả hai đều không muốn thừa nhận người này chính là con trai và anh trai ruột của mình.
Khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó của Đào Yêu lộ rõ vẻ ghê tởm, cậu ta cho rằng người này đã đánh mất hết mặt mũi của đám đàn ông đồng loại.
Chính là bởi vì có loại người này tồn tại, mới khiến rất nhiều cô gái mắt đi cảm giác an toàn, không dám mặc váy ngắn ra ngoài đường, đồng thời khiến họ cho rằng tránh xa đàn ông mới có thể bình an, không chỉ không dám yêu đương mà càng không dám kết hôn!
"Được rồi, mày cũng an phận một chút đi." Lương Chí trừng mắt liếc nhìn con trai: "Nếu không phải tại mày hành hạ người ta quá tàn nhẫn, không thể làm tế phẩm cho Thần Biển nữa, thì hà tất gì tao phải liều lĩnh đi vào đất liền một chuyến?"
Tế phẩm cho Thần Biển?
Vừa nghe máy lời này liền biết không phải từ ngữ tốt lành gì.
Đào Yêu cùng Tô Vân Thiều yên lặng ghi nhớ, trực giác mách bảo bọn họ trên đảo Trường Thọ đang cất giấu một bí mật kinh người.
Con trai của Lương Chính không hề để bụng, tùy tiện nói: "Vậy mọi người lấy cho tôi một người vợ đi, có vợ rồi, mỗi ngày tôi sẽ vận động với vợ của mình, tuyệt đối sẽ không nhìn chằm chằm vào phụ nữ của người khác nữa." Lương Chí tức giận đến mức đập bàn: "Mày còn nói nữal Trước kia tìm cho mày hai cô vợ, đều bị mày giày vò đến chết. Mày xem còn ai dám đem con gái gả cho mày nữa chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Con gái của Lương Chí đã nhân cơ hội mà châm thêm dầu vào lửa "Nếu không phải tại anh làm quá mức rồi nổi tiếng khắp đảo Trường Thọ, em cũng không đến mức đến tận bây giờ cũng không thể tìm được đàn ông!"
Những lời này quả thật nhóm lên lửa giận trong lòng Lương Chí. Con gái của ông ta không phải không kiếm được đàn ông, sau khi kết hôn lại ly hôn rồi quay về nhà. Vậy cũng được xem như có người rước đi. Cùng lắm là chia tay vì cuộc sống sau khi lay chồng không hài hòa, còn hơn là không có người đàn ông nào chịu lấy, điều này quả thực đã khiến mặt già của ông ta triệt để mắt hết mặt mũil
Bạn cần đăng nhập để bình luận