Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 379:

Chương 379:Chương 379:
Chuong 379:
Nghĩ tới trong tương lai sẽ xuất hiện loại chuyện thế này, Tô Vân Thiều lập tức cảm thấy da đầu mình tê ran.
Phía bên kia, các bạn nhỏ sau khi lừa dối Trác Kinh Luân xong thì bắt đầu lôi kéo anh ta đi xem hai con mèo duy nhất ở trạm cứu hộ.
Trạm cứu hộ vẫn chưa chính thức mở cửa, cũng không có ai gửi mèo đến đây, hai con mèo đó vừa được nhân viên nhặt về mấy hôm trước.
Một con là mèo đen, một con là mèo màu quả quýt, đều vừa mới sinh, đôi mắt của chúng còn chưa mở ra đã bị mèo mẹ bỏ lại trong bụi cây, cả người chúng vừa ướt vừa bản, nhắm mắt ở đó kêu meo meo, tiếng kêu yếu ớt khiến ai nghe được cũng cảm thấy đau lòng, cho nên mới nhặt rồi đem chúng tới đây.
Hai nhân viên còn nói nếu trạm cứu hộ không thể nuôi chúng thì họ sẽ đem về nhà tự nuôi.
Các nhân viên trong trạm cứu hộ đã được Tô Vân Thiều xem qua dáng vẻ và tướng mặt, phẩm chất lương thiện, xác nhận là không có tội nghiệt gì, ở giai đoạn đầu nên chỉ tuyển một nam một nữ, tổng cộng là hai người.
Một người họ Tạ, là một nữ nhà văn toàn thời gian, dù vật lộn nhiều năm nhưng cũng không từ bỏ ước mơ ban đầu, giấc mơ thì rất đẹp, nhưng hiện thực lại quá nghiệt ngã, cho nên cô ấy không thể tìm một công việc khác để nuôi sống chính mình, coi viết lách như một công việc bán thời gian, những khẩu hiệu ngắn gọn dễ đọc treo trên tường của trạm cứu hộ đều là do cô ấy viết ra.
Một người họ Viên, là một trạch nam ( người con trai thích ở trong nhà ) mệt mỏi vì bị gia đình giục cưới đành phải dọn ra khỏi nhà tới sống trong một ngôi nhà hoang, làm đồ thủ công rất giỏi, là người cần thận, đã quét tước trạm cứu hộ sạch sẽ tinh tươm, còn trang trí giúp trạm trở nên am áp đáng yêu hơn.
Như vậy hai người mỗi người nhận nuôi một con mèo, vấn đề không quá lớn, nhưng vì mèo con còn quá nhỏ, phải tốn rất nhiều tâm tư chăm sóc, thời gian, sức lực và cảnh gánh nặng tài chính nữa.
Tô Vân Thiều cho phép hai người để lại mèo ở đây, thường ngày đi làm cũng có thể chăm sóc chúng một chút, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì, thì bệnh viện thú cưng đã ở ngay bên cạnh rồi, chờ chúng lớn hơn một chút sẽ cho tiêm vắc-xin phòng bệnh day đủ, sau đó họ có đem mèo về nhà cũng yên tâm hơn phần nào.
Tiểu Tạ và Tiểu Viên khi biết có thể nuôi mèo bằng chi phí chung và chăm sóc chúng bằng tiền lương của mình, họ vui tới mức suýt bay lên tận mây xanh, vừa cần thận chăm mèo, vừa làm việc cho trạm cứu hộ cần thận hơn.
Qua mấy ngày chăm bằẫm, lúc này hai con mèo nhỏ đã mở mắt, nhưng chưa đi được, thế là nằm trong phòng sinh của mèo bò qua bò lại, tràn đầy năng lượng, lanh lợi vô cùng, không còn giống chút nào với dáng vẻ khi yếu đuối đáng thương, sắp ngủm củ tỏi cũng không ai thèm quan tâm lúc Tiểu Tạ và Tiểu Viên nhặt được chúng.
Hai con mèo nhỏ sống trong căn phòng sinh lớn nhất được sơn màu hồng, bên dưới để hai tấm lót tiểu, hơi ban một chút đã được thay ngay, vì vậy thảm cũng không cần giặt, chăm đổi tắm lót một chút là không có chút mùi nào luôn. Trần Tỉnh Nguyên mua mèo ở cửa hàng thú cưng lúc nó đã được hai tháng tuổi, chưa từng thấy qua chú mèo nào nhỏ như thế, cảm thấy rất lạ. Cậu ta không dám tùy tiện chạm vào mèo con mới sinh bé như vậy, bèn ngồi xổm một bên mà nhìn chúng với ánh mắt trông mong.
Các bạn nhỏ tò mò mà vây quanh ở phòng sinh để quan sát, vừa nhìn vừa nhỏ giọng hỏi Trác Kinh Luân xem có phải mèo mới sinh đều trông như vậy không? Không có mèo mẹ ở bên chăm sóc và hướng dẫn, có phải mèo con sẽ không được nuôi dạy tốt hay không?
Họ hỏi đến mức khiến một sinh viên có nền tảng chế dược học như Trác Kinh Luân phải cạn lời.
Bọn họ hỏi một lần, anh ta lại phải giải thích một lần "Anh không học chuyên ngành thú ý", đến cuối cùng anh ta hoàn toàn từ bỏ việc giải thích, học xong cũng không có việc gì đành tìm kiếm một lúc, chọn lọc những tin tức giống VỚI việc nuôi mèo nhất ra đọc.
Thời gian cứ thế âm thầm trôi qua, lúc cả đám thấy đói bụng mới phát hiện ra họ đã ở trong trạm cứu hộ ngắm mèo con cả một buổi sáng, lúc này mới chạy ra ngoài tìm cái ăn.
Cùng lúc đó, mẹ Tô và dì Hồng sau khi đi dạo cả một buổi sáng cũng đã tới một nhà hàng nỗi tiếng ăn trưa.
Đến khi ăn gần xong, dì Hồng mới nói mục đích bà ta tới đây: "Oản Oản, hai chúng ta đã thân nhau hơn ba mươi năm nay, tình cảm tuy rất tốt, nhưng tớ vẫn muốn chúng ta thân càng thêm thân, vậy càng tốt hơn nhiều, cậu cảm thấy thế nào?"
Tối hôm qua, lúc mẹ Tô lôi kéo ba Tô thức đêm làm danh sách, ba Tô đã phải rào trước với vợ mình, nguyên văn lời nói là: “Chu Hồng rất ít đưa Kinh Luân tới nhà của chúng ta, hiện tại chưa qua năm mà họ đã tới đây, chắc không phải là muốn đưa Vân Thiều nhà chúng ta về nhà cùng họ chứ?"
Lúc ấy mẹ Tô lập tức nói không thể nào đâu: "Nếu cậu ấy thực sự có ý muốn đó, thì trước đây sao lại không giới thiệu thẳng Kinh Luan cho Van Thieu nha chung ta, mà phải giới thiệu nó với cái tên nhóc chỉ được cái mã ngoài mà chẳng được tích sự gì như Cù Nguyên Thanh chứ!”
Giới thiệu cháu trai trước, sau đó mới giới thiệu cho con trai, người bình thường ai làm như vậy?
Nhỡ chẳng may, nhỡ chẳng may, người ta thành đôi với con trai mình, sau này người cả nhà tụ tập lại, hỏi thử xem bạn có thấy xấu ho hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận