Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 512:

Chương 512:Chương 512:
Chương 512:
Nhưng cũng nhờ có Tô Y Y nói như thế nên ba Tô và Tô Húc Dương cũng không chĩa mùi dùi về phía Diêm Vương nữa.
Cho dù đã kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn hoặc tái hôn vì lý do tính cách không hợp nhau mà, huống chi hiện giờ Diễm Vương còn chưa có được thân phận bạn trai chính thức nữa, mọi chuyện vẫn còn quá sớm.
Hiếm khi thấy Diêm Vương kinh ngạc như vậy nên Tô Vân Thiều nở nụ cười.
Thấy vợ mình vui vẻ như vậy, Diêm Vương quyết định không tính sổ chuyện Tô Y Y "ba phải" đó nữa. Anh giai thich ly do vi sao dem nay mình lại nói ra những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước: "Chuyện cháu và Vân Vân sống lại đều có cái giá của nó, có rất nhiều chuyện cần tuân theo Thiên đạo và quy tắc nên không thể nói ra được. Số phận của mọi người đều đã bị thay đổi, chính là cái mà người ta hay gọi là biến số nên cháu mong mọi người có thể làm chỗ dựa cho cô ấy, yêu câu tối thiểu là phải làm cô ấy bót lo lắng, còn nếu có thể giúp đỡ được cô ấy thì quá tốt."
Tuyệt đối không thể để người nhà họ Tô rơi vào tay kẻ địch, trở thành mỗi nhử uy hiếp Tô Vân Thiều và anh ta.
Thế nên bọn họ cần phải hiểu rõ tình hình để biết mình nên làm gì khi nguy hiểm cận kề, không thể chạy loạn khắp nơi như mấy con ngỗng ngu ngốc và gây thêm phiền phức cho công tác cứu viện của anh ta và Tô Vân Thiều được.
Về chuyện này thì toàn bộ người nhà họ Tô đều nhất trí với nhau, bao gồm cả Trác Kinh Luân, tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi: "Chúng tôi nên làm gì?"
Diêm Vương thấy vậy thì gật đầu hài lòng: "Vân Vân đã chuẩn bị rất nhiều bùa để bảo vệ mọi người, cũng sẽ có quỷ sai ở nhà hàng ngày để bảo vệ cả nhà. Tuy mắy con yêu quái trong nhà không được mạnh lắm nhưng chúng vẫn có thể chống đỡ được một lúc nếu có chuyện gì đó xảy ra, mọi người có thể nhân cơ hội này để cầu cứu cháu và Vân Vân."
Sự thật thì luôn phũ phàng như Vậy.
Những yêu quái có sức mạnh kém đều ủ rũ hoặc bất bình nhưng chúng lại không phản bác được câu nào, có điều khát vọng nâng cao sức mạnh trong lòng chúng thì đang bùng lên một cách mạnh mẽ.
Một ngày nào đó, bọn chúng sẽ mạnh mẽ đến mức khiến Diêm Vương phải giật mình sửng sốt!
"Theo cháu nghĩ thì biện pháp tốt nhất là mỗi người cứ ký khế ước với một con quỷ sai có năng lực đặc biệt, sau đó dẫn thêm một con yêu quái bên người, như vậy thì dù mọi người ở nhà hay ra ngoài thì vẫn có khả năng tự bảo vệ mình và kéo dài thời gian chống chọi."
Tầm mắt của Diêm Vương đảo qua sáu con yêu quái và ba con quy sai, ý nghĩ cực kỳ rõ ràng.
Sáu con yêu quái và ba con quỷ Sai: "..."
Không phải là ba mẹ Tô không tốt, nhưng người duy nhất mà chúng muốn ở chung chỉ có Tô Vân Thiều thôi, nếu là người khác thì...
Ÿ vào việc mình là người đứng gần Tô Vân Thiều nhất, Viên Viên trở thành người đầu tiên ôm cổ Tô Vân Thiều rồi trốn vào lòng cô: "Viên Viên chỉ muốn ở cạnh Vân Vân thôi, ngài không thể chia rẽ đôi uyên ương như thế được." Diêm Vương: "..."
"Xem ra lớp học văn hoá dành cho yêu quái phải được đưa vào chương trình thường ngày thôi. "
Tô Vân Thiều đã sắp xếp chuyện này cho Đào Yêu từ trước, vừa hay trong nhà có sáu con yêu quái, đã đủ cho cô mở một lớp mẫu giáo nhỏ rồi.
"Phải dạy chúng một số kiến thức cơ bản của xã hội loài người cũng như cách nhận biết mặt chữ, cách nói cũng như cách viết."
Viên Viên chỉ thích chơi đùa ăn uống, thích nằm ngủ ngon trong lòng Tô Vân Thiều hoặc làm cái gối ôm để cô ôm hôn mình thôi chứ không hề muốn học khóa học văn hoá gì cả, nhưng nếu người dạy là Tô Vân Thiều thì nó sẽ suy nghĩ lại.
Hai mắt nó sáng rực lên, mang theo vẻ mong chờ: "Vân Vân sẽ dạy em đúng không?"
"Mày bị ngu à?” Trên mặt Nhu Mễ là vẻ khinh thường: "Vân Vân bận rộn như thế, làm gì có thời gian dạy chúng ta chứ?"
Viên Viên nghe thế thì quay đầu lại trừng mắt nhìn Nhu Mễ rồi nhe răng uy hiếp, đáng tiếc Nhu Mễ chẳng sợ chút nào, thậm chí còn vỗ vỗ mông để khiêu khích.
Viên Viên: "..."
Đúng là lâu quá không ăn đánh thì lại chứng nào tật nấy rồi.
Do bây giờ Viên Viên đang nằm trong lòng Tô Vân Thiều nên mới không muốn nhường vị trí này lại cho yêu quái khác thôi, nếu không thì nó đã chạy sang đánh bay cái đầu yêu quái của Nhu Mễ rồi.
Tô Vân Thiều xoa đầu Viên Viên, áy náy nói: "Xin lỗi em, chị không có nhiều thời gian cho lắm."
"Không sao mà." Viên Viên không muốn để Tô Vân Thiều phải xin lỗi và cũng không nỡ để cô khó xử nên ngửa đầu hôn nhẹ lên mặt cô: "Thế thì em không học nữa."
Diêm Vương: "Không được."
Tô Vân Thiều: "Không được đâu."
Viên Viên biết con người không kháng cự lại được sự dễ thương của em bé gấu trúc khổng lồ nên nó quyết định sẽ dùng vẻ đáng yêu để vượt qua cửa ải này, nhưng tiếc là Tô Vân Thiều đã nhìn thấu được suy nghĩ của nó từ lâu cho nên cô đi đến hỏi con trăn bạc nhỏ đang nằm im trên tay vịn của ghế sô pha.
"Vân Tiêu, em có học không?"
Vân Tiêu: "Học, ạ."
Vân Đình: "Tôi cũng học.”
"Ngoan quá đi." Tô Vân Thiều giơ tay lên vuốt ve cái đầu nhỏ của Vân Tiêu và Vân Đình, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giọng điệu còn mềm mại hơn thường ngày, như thể cô rất thích bộ dáng hiện giờ của hai anh em chúng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận