Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 747:

Chương 747:Chương 747:
Chương 747:
"Vậy thì vẫn có khả năng." Thiện Nhi áo đỏ bực bội mà cắn môi: "Tôi và Thiện Nhi tốt tách ra thành hai Quỷ Vương, sau khi hợp nhất thì sức mạnh sẽ còn lớn hơn nữa, Thiên Đạo có ngu mới bỏ lỡ một người có năng lực để lựa chọn một người chỉ có một nửa năng lực đó.”
Tô Vân Thiều cười xấu hồ, không có nói thêm ý kiến gì.
Bọn họ đang nghiêm túc thảo luận, tính toán khả năng đánh bại Diêm Vương khiến người xem và ban giám khảo trước màn hình đều chết lặng.
Kỳ Hồng Liên hét lên: "Mẹ oil rồi chỉ vào bọn họ mà trợn mắt há mồm: "Thanh niên bây giờ đều không sợ cái gì cả, dám nghĩ dám làm, đến cả vị trí Diêm Vương mà cũng muốn cướp sao? Tại sao bọn họ không dứt khoát lên trời làm chị em với Thiên Đạo luôn cho rồi đi?"
Đông Nguyên cười đến đau cả bụng: "Ha ha ha, thanh niên nên có nghị lực vươn lên, không ngại khó khăn. Đừng khinh thường bọn họ, nói không chừng một ngày nào đó họ thật sự có thể ngồi lên vị trí Diêm Vương cho mà xem.”
"Tôi có từng khinh thường bọn họ chưa? Tôi chỉ cảm thấy người ta không nên có giắc mơ đẹp mà không thực tế như vậy." Kỳ Hồng Liên trợn tròn mắt: "To mồm như vậy, không sợ bị người ta mắng chết hay sao?"
Ngay từ đầu vòng bán kết, Kỳ Hồng Liên vẫn luôn rất thích Tô Vân Thieu.
Biểu hiện của bà ta tệ như vậy, còn muốn nói bớt đi vài câu, nhưng trên thực tế thì lại sợ những lời nói kia của Tô Vân Thiều bị người khác nhằm đến. Trước tiên, bà ta lầy những chỉ tiết có khả năng bị mắng ra nói và cùng phụ họa theo những người khác, không chừa lại chỗ nào cho người ta nữa.
Những giám khảo khác đều biết bà ta đang muốn làm gì nhưng cũng không vạch trần mà vẫn tiếp tục xem phát sóng trực tiếp.
Những người đang ngồi ở đây có ai mà chưa từng bồng bột thời còn trẻ chứ?
Người chưa từng kiêu ngạo thì thật lãng phí tuổi trẻ.
Thiện Nhi áo đỏ nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không thể thoát khỏi Thiên Đạo và sự trừng phạt của địa phủ, đành dứt khoát từ bỏ ý định lợi dụng sơ hở: "Vân Thiều, nếu tôi nhận nghi thức rửa tội của sét trời, đền bù cho những tội lỗi tôi gây ra thì có thể không làm ảnh hưởng tới Thiện Nhi ngốc không?"
Lệ quỷ sợ nhất là sắm sét, vô tình đụng phải thì cũng có thể chết chứ đừng nói là sét trời chuyên xử lý ma quỷ, trọng thương vẫn còn nhẹ, nặng hơn thì có thể dẫn tới hồn phi phách tán.
Thiện Nhi sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, cô bé ra sức lắc đầu: "Không được, em không đồng ý."
"Thiện Nhi ngốc không có quyền lên tiếng." Thiện Nhi áo đỏ hắt tay, kéo một mảnh lụa đỏ từ trên áo cưới ra, uốn lượn và quấn chặt quanh người cô bé từ chân lên đầu như một con rắn cho đến khi bịt được miệng Thiện Nhi lại không cho cô bé nói chuyện mới thôi.
Thiện Nhi bị bó lại như một bé tằm đỏ, cô bé cố giãy giụa vài lần, nhưng càng giãy lại càng bị siết chặt, khi biết mình không thể tự cởi ra được, cô bé bèn nhảy lên như một cương thi, kêu lớn lên và dùng ánh mắt cầu cứu để nhờ Tô Vân Thiều cởi trói giúp. Thiện Nhi áo do khoanh tay trước ngực, không hề ngăn cản mà chỉ nói: "Cô cởi trói cho nó một lần thì tôi lại trói nó thêm lần nữa, nào, cởi đi"
Thiện Nhi: "..."
Tô Vân Thiêu giơ tay đầu hàng: "Chị không liên quan nhé.”
Thiện Nhi dậm chân bực bội nhưng lại bị Tô Vân Thiều và Thiện Nhi áo đỏ phớt lờ.
Thiện Nhi áo đỏ: "Cô thấy như vậy có được không?”
"Tôi cũng không phải Thiên Đạo, cũng không biết cụ thể Thiên Đạo tính toán như thế nào thì làm sao mà biết được đề nghị này của cô có ổn không hay là Thiên Đạo có thể sẽ chém cả Thiện Nhi luôn không?"
Tô Vân Thiều than thở một câu, sau đó nghiêm túc đề nghị: "Nếu cô đã nhận thức được việc bị sét trời đánh cho hồn bay phách tán thì tại sao không thử đổi sang một cách có khả năng sống sót cao hơn chứ?”
Thiện Nhi: "Ưm wm. Cách gì?
Thiện Nhi áo đỏ: "Cách gì?"
Cách của Tô Vân Thiều chính là: "Cô dẫn sắm sét tới bổ, mượn sức mạnh của sét trời để đốt cháy toàn bộ khí độc trải rộng trên thung lũng này. Khí độc này đã có hơn bốn trăm năm, không biết đã hại bao nhiêu sinh linh, nếu cô có thể hỗ trợ tỉnh lọc nó, không chừng Thiên Đạo sẽ ne tình việc này mà có chút lưu tình với cô."
Nghe hợp lý đấy, nhưng Tô Vân Thiều lại dùng từ "có thể" để hình dung, như thế nghĩa là chính cô cũng không xác định được cách này có khả quan hay không, nói chung là xác suất rất thấp.
Thiện Nhi áo đỏ cảm thấy không quan trọng, cô ấy không cảm thấy thế giới này có gì tốt, có thể sống sót hay không đối với cô ấy mà nói cũng chẳng hề quan trọng.
Trước kia là vì cô ấy không đành lòng để Thiện Nhi ở lại một mình, làm một con quỷ lẻ loi hiu quạnh trên trần gian, nhưng bây giờ Thiện Nhi được thiên sư yêu quý, còn có thể đi theo bên cạnh thiên sư làm việc để kiếp sau có thể được đầu thai tốt.
Nghĩ tới đó, Thiện Nhi áo đỏ cảm thấy chủ ý này tốt hơn bao giờ hết.
“Iội nghiệt là do tôi tự tạo ra thì cũng nên để tôi trả nghiệp, cũng coi như là đền bù một chút cho thế hệ sau của người trong thôn Cổ đi. Vân Thiều, cô nói đi, cô muốn làm thế nào, tôi sẽ phối hợp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận