Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 687:

Chương 687:Chương 687:
Chuong 687:
Hắc Vô Thường: 山
Lời này không phải càng làm khó anh ta hơn sao?! Nếu anh ta không muốn chia sẽ âu lo với Diêm Vương đại nhân, thì tại sao lúc Diêm Vương trốn việc tới thảo nguyên tìm vợ mà anh ta còn cùng làm việc với Bạch Vô Thường chứ?
Hắc Vô Thường giơ ba ngón tay lên, thề thốt: "Đại nhân, ngài nhất định phải tin tôi, tôi chưa từng nói những lời như vậy, chính là Bạch Vô Thường..." Cái tên lòng dạ đen tối kia ăn nói tầm bậy đó!
Lời còn chưa nói xong, thì Bạch Vô Thường đã thở phào nhẹ nhõm, hình như anh ta đã sớm đoán được Hắc Vô Thường định nói gì rồi, nên vỗ ngực nói: "Lời nói vừa rồi của anh suýt thì doạ chết cục cưng rồi đấy."
Hắc Vô Thường: I!I
Một ngụm máu tươi nghẹn ở cổ họng Hắc Vô Thường, suýt chút nữa thì anh ta đã bị hai chữ “cục cưng” dọa cho phát ói.
Ke từ khi trở thành quỷ hồn làm việc cho địa phủ tới nay, anh ta đã quen biết Bạch Vô Thường được hơn hai mươi năm, làm đồng nghiệp với nhau hơn mười năm, làm sao tới bây giờ anh ta mới biết Bạch Vô Thường là một con quỷ đáng khinh như vậy chứ?
Bởi vì bị sự ghê tởm ấy dọa cho ngây người nên Hắc Vô Thường đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giải thích, chỉ có thể tro mắt nghe Bạch Vô Thường lên tiếng: "Diêm Vương đại nhân, tôi đã nói rồi, Hắc Vô Thường là người duy nhất trong toàn bộ địa phủ này một lòng một dạ chia sẻ âu lo với ngài. Bất kể là nhiệm vụ khó khăn đến nhường nào, anh ta cũng không e ngại, khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ 100%1"
Hắc Vô Thường: 222
Anh ta đang nói vớ vẫn gì vậy? Tự tôi không có miệng à? Còn phải thông qua cái miệng của anh ta để thể hiện lòng trung thành của tôi sao?l
Diêm Vương cười gật đầu: "Vậy thì giao cho cậu nhé.”
Cấp trên đã trực tiếp giao nhiệm vụ cho bạn, bạn có thể không nhận được không? Bạn có dám không nhận không?
".. Vâng." Hắc Vô Thường nước mắt lưng tròng trả lời, trong lòng anh ta đang vừa chửi vừa đánh tên tiểu nhân Bạch Vô Thường không biết bao nhiêu lần, đồ đạo đức giả, đồ tiểu nhân! Cắt tay áo, đoạn tình anh em từ đây!
Sau khi lựa chọn được quỷ chạy việc cho mình, Diêm Vương chuẩn bị đi lấy đồ: "Bản vương đi ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay thôi."
Anh đi rất nhanh, thậm chí còn chưa đi ra khỏi điện Diêm Vương đã trực tiếp lấy quỷ môn ra để đi tới phòng của Tô Vân Thieu.
Viên Viên đang ngủ trên giường bỗng run lên, hai mắt còn chưa kịp mở ra đã vội vàng giấu Tuyết Đoàn Tử đang nằm sắp ra sau lưng, đối mặt với động tĩnh bất ngờ cô nhóc vội vàng bày ra tư thế bảo vệ con nhỏ.
Khi Viên Viên mở mắt ra, nhận ra đó là Diễm Vương, cô bé mới yên tâm nằm lại xuống giường, ôm Tuyết Đoàn Tử vừa tỉnh vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi tên nhóc con.
"Làm sao ngài lại tới đây?”
"Tôi tới lấy đồ cho Vân Thiều." Diêm Vương trả lời cô nhóc, nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện ra Vân Khê, Cát Nguyệt, Sâm Sâm, Nhu Mễ vốn nên ở trong phòng mà chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Bọn họ đi đâu cả rồi?" Viên Viên ngáp một cái, ngái ngủ gật gù, ngơ ngác nói: "Tử Chân đã chạy đến nhà mấy vị tác giả lười biếng để thúc giục họ thay đổi. Còn Vân Khê và Cát Nguyệt nói Vân Vân có ít quỷ sai quá, nên tranh thủ lúc có Tuyết Phong ở nhà, hai người họ đã di ra ngoài xem có yêu quái hung ác nào không để tuyển về làm quỷ sai cho Vân Vân. Sâm Sâm thì đi chăm may cây nhân sâm của cậu ấy rồi, Trường Không thì tới nhà họ Thời, Nhu Mễ thì đi ra sân luyện tập xem có thể phát triển một số kỹ năng đặc biệt nào không.”
Nếu Tô Vân Thiều ở nhà, những bé yêu quái có thể đã tranh giành đòi sự yêu thương mọi lúc mọi nơi, những khi cô không có ở nhà thì từ quỷ sai đến mấy bé yêu quái đều chăm chỉ làm việc của mình.
Cũng có thể là do chúng nhìn thấy Vân Tiêu, Vân Đình và Đào Yêu có thể đi theo Tô Vân Thiều, mà chúng lại không thể đi cùng, vì vậy chúng chỉ có thể im lặng và chăm chỉ làm việc.
Diêm Vương chạm vào viên đá nhỏ màu đen được đặt trên bàn, sau đó anh dùng nhíp gắp một phần lớn cổ trùng được nuôi dưỡng trong khay cho vào một cái hộp rồi đóng nắp lại.
"Viên Viên, tôi phải mang Âm Dương Cổ đến cho Vân Thiều, nếu như các yêu quái và quỷ sai khác có hỏi thì mi cứ trả lời họ như vậy.”
Nghe thấy tên của Tô Vân Thiều, Viên Viên lập tức không còn thay buồn ngủ nữa, cô bé vội đứng dậy và chống một tay phía sau lưng: "Ngài muốn đem đá nhỏ tới đó, tức là bên đó có cổ trùng, vậy có nguy hiểm gì không?"
Diêm Vương trả lời rất chắc chắn: "Không!"
Lay Âm Dương Cổ và thức ăn của nó cho vào trong hộp xong, anh lập tức bước qua quỷ môn để rời đi.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Viên Viên cô đơn nằm bẹp trên giường, cô bé nhớ Vân Vân rất nhiều.
Tuyết Đoàn Tử nép vào lòng của cô nhóc, bắt đầu rên rỉ khó chịu.
Viên Viên lập tức lấy chiếc áo thắm đẫm hơi thở của Tô Vân Thiều đắp lên người Tuyết Đoàn Tử, tên nhóc con ngửi được mùi quen thuộc lại yên lặng trở lại.
Viên Viên buồn bã.
Bản thân cô nhóc vẫn còn là một bé gấu trúc nhỏ mà, vậy mà phải giúp Vân Vân chăm sóc một tên nhóc mới được nửa tháng tuổi, hu hu hul Khó quá rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận