Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1047:

Chương 1047:Chương 1047:
Chương 1047:
Câu sau có sức mạnh hơn câu trước, câu sau khiến người ta thanh tỉnh hơn câu trước.
Trên má phải của cô ta tiên cá chảy xuống một giọt nước mắt, hóa thành một viên ngọc trai, lạch cạch" rơi xuống.
Tô Vân Thiều:!!!
Mẹ kiếp, trong lúc nhất thời Tô Vân Thiều không biết nên cảm thán cô ta tiên cá này vẫn chưa chết, hay là cảm thán nước mắt của cô ta tiên cá thực sự có thể biến thành ngọc trai, hoặc là khen ngợi Cố Trường Trạch quả thật có bản lĩnh, có thể làm cho một người đã biến thành xương khô vẫn sống lại được. Thần thức của Diêm Vương cũng để lộ ra tiếng hít khí lạnh bên tai cô, có thể thấy được anh cũng đang khiếp sợ trước sự "thành công" của Cố Trường Trạch.
"Cô có thể nghe được lời tôi nói, vậy thì dễ rồi." Tô Vân Thiều giơ tay gõ vào quan tài hai lần,"Có thể nói cho tôi biết nhược điểm của Có Trường Trạch không, tôi muốn ngăn cản ông ta làm loạn nhân gian."
Cô ta tiên cá không có phản ứng, giống như thể giọt nước mắt vừa rơi xuống chỉ là ảo giác của Tô Vân Thiều mà thôi.
Tô Vân Thiều cúi người nhặt viên ngọc trai tròn trịa, trắng tinh không tì vết, trong khoảnh khắc ấy, cô nghe được một giọng nữ thanh khiết, mơ hồ ở trong đầu: "Cô gái, cô có bằng lòng nghe tôi kể lại chuyện xưa không?"
Cô ta tiên cá lại trực tiếp truyền âm thanh của mình vào trong đầu cô, điều này khiến cho Tô Vân Thiều lắp bắp kinh hãi,"Cô nói đi."
Đương nhiên, tốt nhất là nói ngắn gọn lại.
Chỉ tiếc là, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết sẽ không có khả năng này.
"Tôi tên là Ngao Khả Tâm, là đứa con gái được phụ vương mẫu hậu mong chờ nhiều năm mới có được, tôi sinh ra chính là công chúa của tộc người cá, tộc người cá coi tôi như báu vật, muốn cái gì có cái đó, nhưng tôi vẫn không thỏa mãn, tôi khát khao có được nhiều thứ thú vị hơn..."
Nửa đầu câu chuyện khá sáo rỗng.
Công chúa người cá từ nhỏ đã được cả bộ tộc nuông chiều, chăm sóc, cho nên đến cả pháp thuật cơ bản nhất cũng không học được, còn không mạnh bằng người hầu bên cạnh, nhưng cô ta không hề có chút lo lắng và xấu hổ, ngược lại càng chán ghét việc học, càng khao khát được bơi ra thế giới bên ngoài.
Có một lần, cô ta lén trốn người hầu và hộ vệ bơi lên mặt biển, bắt gặp được một con thuyen gỗ.
Ngao Khả Tâm chưa từng nhìn thấy thứ nào như vậy.
Người cá có thể bơi lội khắp đại dương, căn bản không cần thứ gọi là thuyền kia, đó là một công cụ do con người không thể bơi lội dưới nước trong thời gian dài mà chế tạo ra.
Phụ vương, mẫu hậu và mấy người anh của cô ta đã dùng những từ ngữ độc ác, gian xảo nhất để hình dung về loài người, để sau này chẳng may cô ta có gặp được con người thì cũng biết sợ mà bỏ chạy, nào ngờ, những lời miêu tả ấy ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô công chúa nhỏ, cô ta muốn biết con người rốt cuộc xấu xa đến mức nào.
Chỉ cô ta vẫn hơi lo sợ, cô ta biết phụ vương, mẫu hậu và các anh sẽ không làm hại mình, vì thế bèn trốn ở một bên, lặng lẽ quan sát.
Cô ta nhìn thấy một người thiếu niên đứng trên thuyền quăng lưới xuống biển, rồi thu lưới, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, trong khi chờ đợi, anh ta còn lấy ra một quyển sách cũ nát để học tập, miệng thì lam bẩm, tay thì làm ra một số tư thế kỳ lạ.
Công chúa người cá vốn ghét học hành lần đầu tiên nhìn thấy con người thì vô cùng kinh ngạc: Con người thế mà lại là loài sinh vật ham học như vậy!
Cô ta không rõ vì sao con người lại thích học tập, cô ta luôn luôn tìm cách bỏ qua những môn học tẻ nhạt và phức tạp, còn những việc như ngủ, ăn cá, so tài bơi lội, so sánh đuôi, ... có việc nào không thú vị hơn việc học chu?
Cô ta muốn hỏi người thiếu niên kia một chút, lại cảm thấy đến gần con người quá nguy hiểm, nên cô ta chỉ dám trốn ở một bên nhìn lén người thiếu niên kia một lúc lâu.
Cho đến kia người thiếu niên thu lưới, mang cá về nhà, Ngao Khả Tâm mới quay trở về.
Cô ta không nói cho người thân biết mình đã chạy đi chơi, khiến cho người thân của cô ta vô cùng lo lắng, suýt chút nữa đã lật tung của khu biển này để tìm cô ta, đến khi bình an vô sự quay trở về, lần đầu tiên Ngao Khả Tâm đón nhận lửa giận của người thân.
Ngao Khả Tâm cũng không để ý, cô ta là công chúa được toàn bộ tộc người cá yêu chiều, làm chút chuyện khác thường thì đã sao?
"Không phải là đã phái người ra ngoài tìm con rồi hay sao? Bọn họ không tìm được con là do bọn họ vô dụng, mọi người mắng con làm gì?"
Thái độ của cô ta đã hoàn toàn khơi dậy sự tức giận của những người thân của cô ta.
Phụ vương nổi giận nói: "Con căn bản không xứng làm công chúa của tộc người cá chúng tal"
Mẫu hậu rất thất vọng: "Khả Tâm, con phải hiểu được, con là con gái của mẹ và phụ vương con, vì thế con mới có thể trở thành công chúa của tộc người cá." Ngao Khả Tâm không hiểu, cô ta cảm thấy mẫu hậu đã nói ra một câu vô nghĩa mà mọi người ai cũng biết, lại cảm thấy phụ vương quá nặng lời rồi, chẳng qua cô ta chỉ đi ra ngoài chơi một chuyến, có cần phải làm chuyện bé xé ra to như vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận