Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 618:

Chương 618:Chương 618:
Chương 618:
Sắc trời đã tối, đoàn người vội vã chạy đến thôn Vân.
Tô Vân Thiều đi đến chỗ mấy cây hoè trước, từ trong hốc cây móc ra vô số vòng tay bạc mượn vận và gỗ bài đổi mệnh.
Bên trên của cả hai loại đồ vật này đều vẽ những hoa văn của trận pháp cơ bản và có cả bùa chú. Có những món vẽ tạm được, nhưng có những món lại vẽ hơi tệ, hẳn là có nhiều người chế tạo ra những thứ này, thiên phú bất đồng, dẫn đến những đồ vật được chế tạo ra cuối cùng lại không giống nhau.
Muốn tiêu hủy mấy thứ này không phải chỉ cần vài phút là có thể làm xong, dứt khoat đem tất cả những món đồ kia đều đóng gói rồi mang theo.
Cát Nguyệt di gọi Đỉnh Thục Uyễn, nữ quỷ đi tìm Ngân Sương, nam quỷ đeo kính và nam quỷ đầu đinh đến địa điểm ước hẹn tìm Tần Sóc và Cao Nhiên, mà Tô Vân Thiều thì vẽ phù trận xung quanh thôn Vân.
Tu vi của cô không bằng Ngân Sương nên không thể nào làm giống bà ấy nhốt toàn bộ người dân trong thôn hơn ba trăm năm được. Bởi vì là quỷ dời tường, nên dù khiến tất cả mọi người phát hiện có gì đó không đúng cũng chỉ có thể đi lại ở bên trong, hoàn toàn không thể trốn thoát ra ngoài. Chỉ cần một người trong thôn Vân chạy thoát ra ngoài sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn, vô cùng tồi tệ cho thế giới bên ngoài. Vậy nên tuyệt đối không thể buông thal
Vì lúc vẽ phù trận không thể bị người khác quấy rầy, nên mọi người mới lựa chọn ra tay vào ban đêm như bây giờ.
Tất cả kế hoạch trên đều là do Tô Vân Thiều, Tần Sóc và Cao Nhiên cùng nhau thương lượng, tất nhiên khi đó bọn họ cũng không hề tính cả Diêm Vương vào.
Có Diêm Vương bên cạnh, Tô Vân Thiều không can lo lắng bị đánh lén sau lưng. Cô có thể ép bản thân đạt đến cực hạn của chính mình, làm việc cũng nhanh hơn tốt hơn một chút.
Bằng không với tính cách cẩn thận của mình, đợi tới lúc tìm rõ được chân tướng của tất cả mọi chuyện và ngồi thiền đến lúc hoàn toàn bình phục thì phải đợi tới tận buổi tối ngày hôm sau.
Chỉ cần xét từ phương diện này mà nói, Tô Vân Thiều đã cảm thấy lựa chọn một người đàn ông có thực lực cũng rất tốt.
Với điều kiện tiên quyết là: Người đàn ông đó phải một lòng một dạ với bạn, tuyệt đối sẽ không phản bội.
Nơi ở của người dân sống trong thôn Vân đều cách xa nhau, chỗ này một hộ gia đình, chỗ kia lại thêm một hộ gia đình khác. Hơn nữa còn có cả những hộ gia đình sống ở trên núi, tuy chỉ có hơn trăm hộ gia đình nhưng lại chiếm đến vài trăm dặm đắt.
Sau khi Tô Vân Thiều bày trận quỷ dời tường xung quanh phạm vi của toàn bộ thôn Vân thì nguyên khí trên người cũng hao hụt hơn phân nửa. Cô liền ngồi trên tảng đá có khắc chữ Vân ở ngay cửa thôn để nghỉ ngơi một chút.
Một tiếng đồng hồ sau, Tần Sóc và Cao Nhiên đều đã tới.
Bọn họ mang theo rất nhiều cấp dưới tới đây, không những vậy còn có cả những cảnh sát của địa phương và cảnh sát thành phố. Một lượng lớn cảnh sát vây quanh thôn Vân, rồi bắt đầu đến từng nhà bắt người. Hành động bắt người đã gây ra những tiếng ồn lớn, sau khi những thôn dân bị đánh thức và nhìn thấy cảnh sát ập đến cũng không hề tỏ ra hoảng hốt, ngược lại vô cùng phối hợp. Nói bọn họ ôm đầu bọn họ liền ôm đầu, bắt ngồi xổm xuống liền ngồi xổm xuống.
Có một cậu cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ. Cậu ta nhỏ giọng hỏi tiền bối đang dẫn dắt mình: "Anh ơi, cả một thôn này thật sự đều buôn bán người à? Sao trông có vẻ không giống lắm?"
Vị cảnh sát lớn tuổi lạnh lùng thốt lên: "Tôi đã tới thôn này rất nhiều lần. Đừng nhìn cách bọn họ phối hợp như vậy liền nghĩ rằng bọn họ là người tốt. Mỗi một hộ gia đình ở đây đều mua người, chỉ là không nắm được chứng cứ, không thể nào trừng trị bọn họ theo pháp luật mà thôi, đều là một đám người quỷ quyệt!"
Công việc mỗi ngày của cái thôn này cả mười mây năm nay đều là buôn bán người, ngay cả cảnh sát địa phương lẫn cảnh sát thành phố cũng đều bắt lực.
Mỗi khi bọn họ nghe được tin đồn cảnh sát sẽ tới đây, thì những thôn dân sống trong thôn Vân đều tỏ vẻ phối hợp điều tra. Những người phụ nữa bị lừa gạt tới đây đều kiên quyết nói rằng là bản thân tự nguyện gả tới, hết khóc lóc gào thét đến hu doa thắt cổ tự tử để đuổi cảnh sát đi, nói cảnh sát đừng đến quấy rầy cuộc sống của họ nữa.
Mà cảnh sát làm việc là phải có chứng cứ, vậy nên bọn họ còn có thể làm gì bây giờ?
Lẽ nào cương quyết mang tất cả những người phụ nữ tự nguyện ở lại trong thôn này rời đi sao? Trước kia cũng từng có những vị tiền bối thử qua, nhưng không bao lâu sau những người phụ nữ được thả đi lại tự động quay trở lại.
Cảm thấy buôn vì sự bất hạnh của họ, nhưng cũng thấy tức giận vì họ không đấu tranh.
Chờ đến lúc cảnh sát dẫn Vân Gia Thụ và Vân Lệ Lệ tới, người dân trong thôn cũng đã nắm chắc trong lòng. "Thôn trưởng, ông mau nói cho cảnh sát nghe, chúng tôi đều là những con người bình thường sống yên ổn qua ngày, hoàn toàn không có chuyện bắt người."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Trong thôn chúng tôi có bao nhiêu người, mọi người đều rõ cả, làm cái gì mà đêm hôm khuya khoắt người ta đang ngủ lại chạy tới bắt người đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận