Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 109:

Chương 109:Chương 109:
Chuong 109:
Vừa nghe đến mèo tai cụp, Triệu Tình Họa liền có chút ủ rũ.
"Mèo tai cụp thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng bởi vì chúng bị khiếm khuyết di truyền bẩm sinh, rất dễ mắc bệnh, sống rất đau khổ."
Hứa Đôn thích mèo nhưng không nuôi mèo, chỉ có thể thi thoảng nuôi hộ mèo cho người khác, hay lên mạng xem nhà người khác nuôi mèo cho đỡ ghiền, không có kinh nghiệm gì về nuôi mèo, nhưng lý thuyết của cậu ta lại rất phong phú.
"Dạ dày của mèo tai cụp rất yếu, thường xuyên bị nôn mửa và tiêu chảy, hệ miễn dịch cũng kém, dễ dàng mắc bệnh, quan trọng nhất chính là đắt tiền! Mèo tai cup càng đẹp giá tiền lại càng đắt, chi phí nuôi mèo tai cụp một tháng cũng phải khoảng một ngàn tệ, nhà tớ không đủ điều kiện để nuôi."
Lôi Sơ Mạn để ý tới mây chữ "Rồi tới khi học cấp ba vẫn còn giữ liên hệ”,"Bạn của cậu đang học trường cấp ba nào, thành tích học tập ra sao?”
Trần Tinh Nguyên: "Trường phổ thông cơ sở số hai, thành tích khá tốt, thời học cấp hai điểm số của cậu ấy thường nằm trong top mười đấy."
"Quan hệ của hai người tốt như thế, vì sao không sao vào học cùng trường với chúng ta?" Tô Y Y hỏi.
Trần Tinh Nguyên: "Không phải vì trường chúng ta chú ý tới tỷ lệ nhập học sao? Trường số hai có tỷ lệ nhập học cao hơn."
Liên kết những thông tin này lại với nhau, Bách Tinh Thần lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, ánh mắt của Phó Diệp cũng trở nên khác lạ, Tần Giản và Lôi Sơ Mạn liếc nhau, không nói câu nào.
Mắt một lúc Trần Tinh Nguyên mới nhận ra vấn đè, thật cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"
"Còn làm sao vậy? Người này thật ngu ngốc!" Đào yêu nhỏ siết chặt bàn tay bé tí thành nắm đắm, dùng chất giọng trẻ con mà mắng,"Loại người ấy cũng gọi là bạn được à? Hôm nay, nếu người đưa mèo cho Tô Vân Thiều hay bát cứ ai nhờ chăm sóc, người đó đều chăm sóc nó rất cần thận, khi trả lại cho cậu sẽ không bị mắt dù chỉ một sợi lông!"
Hứa Đôn rất muốn phàn nàn: "Vào mùa hè mèo đều rất dễ rụng lông, không có khả năng khi trả về không mat một sợi lông nào đâu." Nhưng bởi vì bầu không khí lúc này đang rất nghiêm trọng, cho nên cậu ta rất biết điều mà ngậm miệng lại.
Đào yêu nhỏ vẫn còn đang mắng: "Nhà cậu ta còn nuôi một con mèo, cho nên phải có kinh nghiệm, sao không thể chăm sóc tốt cho con mèo được bạn bè gửi nuôi hộ, để cho con mèo của nhà người rơi xuống cửa số được chứ? Cậu có ngốc thật không vậy hả?" Câu này nói thẳng ra là: Mèo của cậu bị người mà cậu cho là bạn bè thân thiết đã cố ý ném mèo ra ngoài cửa sổ cho ngã chết.
"Sao thế được?" Trần Tinh Nguyên không tin,"Đều là con sen cả, bản thân cậu ấy cũng nuôi mèo, cũng là người yêu quý mèo, sao có thể đối xử tàn nhẫn với Đậu Đậu nhà em như thế được!"
"Em về thăm bà ngoại mấy ngày, ngày nào cậu ấy của gửi ảnh chụp Đậu Đậu cho em, em vẫn còn giữ tới bây giờ!" Trần Tỉnh Nguyên vội vàng đưa ảnh chụp ra cho mọi người xem.
Đều là ảnh của con mèo sư tử đang nằm hoặc bò trên mặt đắt, chỉ nhìn qua thì không phát hiện ra điều gì khác thường cả. Phó Diệp hỏi đúng trọng tâm của vấn đề: "Cậu có nhìn thấy Đậu Đậu lần cuối không?"
Trần Tỉnh Nguyên lắc đầu,"Cậu ay nói hiện trường Đậu Đậu ngã chết rất đáng sợ, sợ em nhìn thấy sẽ đau lòng nên không gửi ảnh chụp cho em xem.”
Từ những manh mối thu thập được từ trước cho đến nay, trước mắt chỉ có thể gián tiếp chứng minh rằng người bạn kia của Trần Tỉnh Nguyên có chút vấn đề, nhưng đó không phải là bằng chứng trực tiếp.
Đây cũng là nguyên nhân mấy người Tần Giản không có vội vã rút ra kết luận.
Tô Vân Thiều chìa tay ra: "Cho chị xem ảnh tự sướng gần đây nhất của bạn cậu."
Trần Tinh Nguyên tìm được một bức ảnh tự sướng của người bạn thân trong vòng bạn bè được đăng từ ba ngày trước, Tô Vân Thiều nhìn tướng mạo của cậu ta, hỏi qua sinh thần bát tự, lại bảo Trần Tinh Nguyên tìm ảnh chụp chung của hai người trước đó, sau khi xem xét một hồi, cô đã xác nhận được một điều.
"Chị tin trước kia hai người đúng là bạn thân, nhưng con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, thật không khéo, người bạn này của em đã thay đổi theo hướng xấu rồi."
Trần Tinh Nguyên vẫn không muốn tin: "Cậu ấy đã thay đổi như thế nào?" Sắc mặt của Tô Van Thieu trở nên lạnh lùng, thậm chí còn khiến nhiệt độ cả căn phòng bỗng giảm xuống thêm vài độ.
"Tay nhiễm máu tươi, tội nghiệt quấn quanh người, hai bên bả vai đều bị mèo bám vào, một con mèo có lông màu đen và một con mèo có lông màu cam, chúng đều chết rất đau khổ, hẳn là đã bị ngược đãi đến chết."
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, tổn thọ rồi, người này trông vậy mà là kẻ ngược đãi meol
Trần Tinh Nguyên không thể tin được, liên tục lắc đầu,"Không đâu! Cậu ấy sẽ không độc ác như vậy đâu!"
Nếu cậu tin, không phải là tự chứng minh mình dễ tin người nên mới tự tay mình đưa Đậu Đậu lên con đường cùng sao?
Việc ngược đãi mèo đã tra xong, đến buổi chiều cũng không thể tiếp tục kể chuyện linh dị nữa, Tần Giản đưa ra lời đề nghị: "Nếu không, nhân dịp hôm nay là thứ bảy, chúng ta đi điều tra xem?"
Đào yêu nhỏ là người đầu tiên tán thành ý kiến này, chủ động biến lại thành cây trâm cài bằng gỗ đào: "Tô Vân Thiều, mang tôi theol"
Tô Y Y cúi người nhận lấy cây trâm từ tay Tần Giản, cần thận cài nó lên mái tóc của Tô Vân Thiều.
Phòng tổng thống có quản gia hỗ trợ, mấy người cũng không vội vàng dọn dẹp đồ ăn và rác trên bàn trà, cả đám xách túi lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhóm bọn họ có chín người, chỉ có một mình Phó Diệp là người trưởng thành có bằng lái, có thể lái xe.
Phó Diệp lái xe đi trước dẫn đường, những người khác bắt xe taxi đi theo ở phía sau, tới nơi rồi, họ cũng không vội vàng tìm tới cửa, mà lân la tìm hiểu tin tình báo ở gần đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận