Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 413:

Chương 413:Chương 413:
Chương 413:
"Tớ còn định gọi điện báo cảnh sát nữa đấy."
"Không thể để một tiểu ca ca đẹp trai như vậy xảy ra chuyện được."
Ở phía xa xa nghe được đoạn đối thoại của mấy nữ sinh, Trác Kinh Luân thoáng chốc sửng sốt, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Những người xa lạ chưa từng gặp mặt còn trân trọng mạng sống của anh ta đến như vậy, vậy anh ta còn lí do gì để xem thường mà buông bỏ mạng sống của mình đây?
Anh ta chạy nhanh qua đó, rút từ trong ví da ra một tờ một trăm đồng đưa cho mấy nữ sinh kia: " Cảm ơn mấy em trong một ngày nắng nóng như vậy vẫn luôn đứng chờ anh, luôn quan sát để cứu anh bắt cứ lúc nào. Cái này là anh mời mấy em uống trà sữa, cảm ơn mắy em, tạm biệt!"
Trác Kinh Luân vẫy vẫy tay, nhanh chóng chạy mắt hút.
Từ giờ trở đi, anh phải nỗ lực hơn nữa để học y, từng bước vượt qua những cửa ải khó khăn của y học, nghiên cứu các loại thuốc hiệu quả hơn và cứu được nhiều mạng sống hơn nữal
Nhưng ngay sau khi về đến nhà họ Tô nhìn thấy dì Hồng thì lí tưởng to lớn vừa mới kịp xuất hiện ban nãy đã dan thu nhỏ lại. .
"... Mẹ, dì Oản Oản." Đây chính là phản ứng tránh né và cảm giác lương tâm cắn rứt trong tận tiềm thức của đứa con ngoài dã thú khi gặp phải chính thất.
Dì Hồng: "Con về rồi à."
Mẹ Tô: "Di nấu chè đậu xanh, con nhanh vào ăn một chén đi."
"Vâng ạ, cảm ơn mẹ, cảm ơn di Oản Oản." Trác Kinh Luân vào bếp múc một chén chè đậu xanh, vội vàng ăn xong liền lập tức về phòng xem luận văn. Tuy anh ta đang ở trong nước nhưng vẫn duy trì việc liên lạc với những người bạn ở nước ngoài, việc nghiện cứu cũng không hoàn toàn bị cắt đứt.
Một mặt khác, ba Tô cũng đang gọi video xuyên quốc gia, nói cho Trác Nhiên biết tất cả những lời mà Hằng Thuật và Cao Nhiên đã nói.
Trác Nhiên tức giận đến mức ném hết may món đồ văn phòng phẩm trên bàn xuống đất, sau khi đập nát rất nhiều đò, liền đi tới đi lui trong phòng làm việc, cho dù nghĩ thế nào cũng không thể bỏ qua như vậy được.
"Chu Hồng muốn đối phó người tình và đứa con ngoài giá thú của tôi, tôi còn có thể hiểu, nhưng bà ấy lại giày vò cả con trai ruột do chính mình sinh ra để làm gì cơ chứ?"
Ba Tô lấy ra ảnh của Tô Húc Dương và Trác Kinh Luân chụp chung trong bữa tiệc sinh nhật, rồi chỉ lên chuỗi phật ngọc bên trên đó: “Đại sư nói Phật ngọc có tác dụng trấn hồn, ngọc châu kinh hồn. Hồn phách của trẻ con còn bé thế này vốn dĩ rất yếu, nếu tình trạng kéo dài thì sẽ chết, vậy nên mới phải dùng hồn phách của người khác để chắp vá?"
Trác Nhiên:!!I
Ông nhìn chằm chằm vào ngọc Phật: "Đây không phải là quà của mẹ vợ tặng hay sao?”
Ba Tô quả quyết đào hố cho người anh em: "Ông chắc chắn là quà của mẹ Chu Hồng tặng chứ không phải của Chu Hồng tự mua?"
"Tôi chắc chắn..." "Tôi chắc chắn ..."Bị ba Tô hỏi như vậy, Trác Nhiên vốn dĩ đang vô cùng tự tin bỗng hoài nghi có phải bản thân đã nhớ nhằm, cả trường ai nấy đều biết năm đó trí nhớ của ba Tô vô cùng tốt.
"Cũng không chắc chắn lắm."
Ba Tô thuận miệng nói: "Vốn dĩ tôi có thể nhờ Oản Oản đi hỏi, nhưng thứ này cũng không phải của tôi nên tôi cũng ngại khi đột nhiên nhắc tới, lỡ như khiến bà ấy nghi ngờ rồi âm thầm làm gì đó thì thật sự không ồn."
"Vậy để tôi đi tìm!"Trác Nhiên cầm lấy điện thoại liền rời đi, dọc đường đã đổi từ gọi video call qua máy tính sang gọi qua di động, ông vừa lái xe vừa nói: "Tôi sống ở bên ngoài, giờ cũng không biết làm sao để về nhà. May mà tôi có chìa khóa nhà, để tôi mở két sắt tìm thử!" Nửa tiếng đồng hồ sau, Trác Nhiên về đến nhà, dễ dàng mở được két sắt nhờ mật khẩu là sinh nhật của Chu Hồng.
Bên trong két sắt có tận năm tầng, ba tầng trên đều là trang sức quý giá, tầng thứ tư cất giấy tờ nhà đất sổ đỏ, còn lại tầng cuối cùng cất một vài món đồ linh tỉnh vụn vặt.
Món đồ thứ nhất là một chiếc vòng tay bằng bạc có vẻ rất bình thường, món đồ thứ hai là chuỗi hạt Phật ngọc mà Trác Kinh Luân từng đeo, còn món đồ thứ ba là hai thẻ gỗ đã sam màu.
Ba Tô nói muốn đại sư xem giúp thì Trác Nhiên phải chụp lại ảnh, quay video mấy món đồ ấy rồi gửi sang cho ông. Trác Nhiên chụp ảnh, quay video từng món đồ theo theo thứ tự ông lấy nó ra, sau khi quay chụp can thần tỉ mỉ liền gửi tất cả đi, cả quá trình chỉ kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi ba Tô nhận được tin nhắn gửi tới liền chuyền tiếp tất cả sang cho Tô Vân Thiều, mà Tô Vân Thiều nhìn thấy một đống trang sức đắt tiền dùng để mượn mạng liền có một câu hỏi nảy ra trong đầu: rốt cuộc dì Hồng muốn mượn mạng cho ai mới làm nhiều trang sức mượn mạng đến như vậy?
So với vấn đề này, việc dì Hồng có được thẻ gỗ đen giống hệt của Vương Thúy Hoa cũng không còn quá quan trọng nữa. Tô Van Thiều đếm đi đếm lại những người có khả năng được di Hồng giúp đỡ mượn mạng: chính bản thân dì Hồng, chú Trác, Trác Kinh Luân và người phía sau tất cả mọi chuyện.
Nếu chú Trác đã có tình nhân lẫn con ngoài giá thú, với tính cách của dì Hồng, hẳn chỉ ước gì chú Trác chết sớm một chút, để ung dung thừa hưởng tài sản kết xù vậy nên khả năng mượn mạng là không lớn.
Còn người phía sau tạm thời không nói, người cần phải mượn mạng rốt cuộc chỉ còn lại bản thân dì Hồng hoặc là Trác Kinh Luân, mà điểm này có thể phán đoán được trong ngày hôm nay.
Sau khi ăn cơm tối, Tô Vân Thiều gọi Trác Kinh Luân lên lầu nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận