Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 434:

Chương 434:Chương 434:
Chương 434:
Mẹ Tô ngừng ăn uống: "Cậu nhìn thấy cái gì?"
Dì Hồng cười nhạt, thản nhiên nói: "Nó đi đến chỗ nào cũng có mấy cô bé theo dỗi nó, còn tặng cả chocolate cho nó nữa."
Mẹ Tô cười ha ha: "Đó là vì Kinh Luân lớn lên đẹp trai, nên mới có nhiều cô bé thích nó như vậy, chẳng mấy năm nữa là cậu được nhìn thấy con dâu rồi đáy."
Di Hồng bị trêu chọc chỉ cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa.
Trác Kinh Luân vốn tưởng rằng mẹ sẽ nhìn ra được mình bơi rất giỏi, nghe thấy vậy lại có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy vợ cả có thể đối xử với đứa con ngoài giá thú như vậy là đã không tệ rồi, bản thân anh cũng không nên quá mong đợi, chỉ là nỗi cô đơn cùng u buồn trên mặt anh không thể che giấu nỗi.
Ăn sáng xong, ba Tô lái xe đưa Tô Vân Thiều cùng Tô Y Y đi học.
Trên đường đi, Tô Vân Thiều nhắc lại cách mà tối hôm qua Diêm Vương đã nói với cô: "Hồn phách của hai người họ rất tương thích, không có dấu hiệu bị bài xích, họ được chắp vá lại với nhau đã mười lăm năm, đã có dấu hiệu dung hợp rồi. Nếu muốn tách họ ra thành hai người thì không được, nhưng vẫn có cách để họ sống sót như một thể thống nhát." Toi hom d6, khoang chin gio ba Tô về đến nhà, trực tiếp gõ cửa phòng của Trác Kinh Luân.
"Kinh Luân, cháu có rảnh không?"
Mới nghe câu mở đầu là đã biết đây sẽ là một cuộc nói chuyện rất dài, Trác Kinh Luân gật gật đầu.
Ba Tô bước vào cửa liền nói: "Kinh Luân, cháu gọi video cho ba cháu luôn đi, chuyện này ông ấy cũng cần phải biết."
Trác Kinh Luân có linh cảm việc này rất nghiêm trọng nên vội vàng gọi video, bên kia Trác Nhiên đã được ba Tô thông báo trước, cho nên bắt máy rất nhanh.
Vừa mới chuẩn bị xong xuôi, ba Tô đã nghe thấy Vân Khê nhắc nhỏ bên tai mình: "Di Hồng tới."
Người nên tới đều đã tới, ba Tô nói lại những lời mà Tô Vân Thiều đã nói trên đường đến trường vào buổi sáng.
"Số phận của Kinh Luân nhỏ nhất định là phải chết, nhưng đã bị người ta dùng tà thuật xấu xa mà cưỡng ép giữ lại, hại Ngải Đức cũng bị liên lụy theo. Kinh Luân, cháu vốn tên là Ngải Đức."
Trác Kinh Luân gật gật đầu, thầm nhắc lại cái tên Ngải Đức hai lần.
Cái tên này ở nước ngoài rất phổ biến, trong số những người bạn mà anh ta quen biết có vài người cũng tên là Ngải Đức (Ed) hoặc Ái Đức Hoa (Edward), vẫn luôn có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng đáng tiếc không phải là chính anh ta mà thôi.
Ba Tô tiếp tục nói: "Chịu ảnh hưởng từ thủ đoạn âm tà này, hồn phách của Kinh Luân nhỏ và Ngải Đức đều bị bóp méo không được hoàn chỉnh, một nửa là người Trung, một nửa là người nước ngoài, đã phá vỡ quy tắc, trở thành hồn phách không có hộ khẩu trong địa phủ của cả hai nước, sau khi chết sẽ không thể bước vào luân hồi, cũng có nghĩa là không thể có kiếp sau."
Trác Nhiên trong video cau mày, dì Hồng ở ngoài cửa nghe trộm che miệng kinh sợ, còn người trong cuộc là Trác Kinh Luân ngược lại rất bình tính, như thể mọi chuyện chẳng có dính líu gì den anh ta.
Ba Tô biết tại sao Trác Kinh Luân lại có phản ứng như vậy,"Nghe tới kiếp sau thì xa xôi quá, giống như không có kiếp sau cũng chẳng sao, nhưng kiếp này lại rất gần, đại sư nói, với trạng thái của cháu bây giờ, nhiều nhất là hai năm, Kinh Luân nhỏ và chính cháu sẽ phá vỡ sự cân bằng giữa thân xác với hồn phách.”
Trác Nhiên: "Sự cân bằng bị vỡ, sẽ gây ra hậu quả gì?"
Ba Tô đã cố tránh chữ kia đi để cho bọn họ tự mình nghĩ ra, không ngờ Trác Nhiên lại hỏi tới, nên ông không thể không nói: "Sẽ chết."
Trác Nhiên: "Đại sư có cách, phải không?" Ba Tô gật đầu: "Nếu có một người cam tâm tình nguyện hiến tế hồn phách, đền bù vào phần còn thiếu trong hồn phách của Kinh Luân nhỏ, để Kinh Luân nhỏ tỉnh táo trở lại, đưa hồn phách của chính nó trở lại trạng thái cộng sinh cân bằng một lần nữa, bọn họ có thể sống tiếp."
Trạng thái hiện tại là Ngải Đức hoàn toàn có thể điều khiển được cơ thể kia, cũng bởi vì hồn phách của Kinh Luân nhỏ đã quá suy yếu, nó đã dùng hết sức để duy trì được trạng thái cân bằng hồn phách rồi.
"Có phải ai cũng có thể hiến tế hồn phách không?" Trác Nhiên đang suy nghĩ xem có thể dùng tiền để tìm một người tới hiến tế hồn phách không.
"Không được." Ba Tô chặt đứt hy vọng hão huyền của Trác Nhiên,"Hiến tế hồn phách phải tự mình hy sinh, không phải tà thuật, cần một người thân thiết cam tâm tình nguyện, chỉ cần có một chút không tình nguyện cũng có khả năng dẫn tới thất bại.
Trác Nhiên trầm mặc, người thân nhất của con trai còn không phải là người cha ruột này sao?
Trác Kinh Luân hỏi ra vấn đề mau chốt nhất: "Chú, người hiến tế hồn phách sẽ chết sao?"
"Tu bổ một phần nên sẽ không chết người, chỉ là ba hồn sáu phách không thể thiếu mất một thứ..." Ba Tô tỏ vẻ khó xử mà nói,"Người hiến tế sẽ có khả năng bị suy nhược, ngu dại, còn có thể trở nên không hiểu được cảm xúc, không nói được thành lời.”
Hậu quả này đã rất nghiêm trọng, mà ba Tô còn muốn bổ sung thêm: "Tình huống của Kinh Luân và Ngải Đức xưa nay chưa từng xảy ra, đại sư không thể bảo đảm lúc làm phép sẽ có hiệu quả. Tôi đi ra ngoài trước, mọi người cứ từ từ suy nghĩ.”
Di Hồng ở bên ngoài nghe lén đã lấy lại tinh thần, vội vàng chạy về phòng, chờ ba Tô đi lên tầng, bà ta mới quay lại nghe lén tiếp, vừa lúc nghe được Trác Kinh Luân nói: "Ba, ba không cần suy nghĩ đâu, con không cần hiền tế."
Trác Nhiên không nói gì, đôi mày nhíu chặt thả lỏng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận