Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 668:

Chương 668:Chương 668:
Chương 668:
Chính là cậu bé mà Tô Vân Thiều nói đã chết!
Tần Sóc: 【 Anh đã nhờ Vân Thiều tính một quẻ, đứa trẻ này đã chết, nhưng cả cảnh sát và chó nghiệp vụ cũng không tìm thấy được tung tích, rất có thể thi thể của đứa trẻ đã bị chôn vùi, cậu có thể nhờ Đổng Hướng Dương hỗ trợ tìm kiếm xem sao. ]
Ngọc Bạch Y: 【 Chết rồi sao? Cũng đúng, mat tích lâu như vậy, đúng là có thể đã chết rồi. ]
Ngọc Bạch Y: Í Được, em sẽ nhờ anh ta xem xét những nơi tương đối khuất, như trong lòng đất hoặc dưới gốc cây. ] Tô Van Thiều: [ Tìm ở nơi có nhiều nước, đất vàng, đứa trẻ này khi chết rất đau đớn cho nên đã tạo ra rất nhiều oán khí, cậu nhắc Đồng Hướng Dương cứ lần theo oán khí mà tìm ở những nơi nhiều nước như sông lớn, kiểu gì cũng tìm ra. ]
Ngọc BạchY: [ Được! ]
Tô Húc Dương vẫn đang nhìn ké màn hình với Tô Vân Thiều để quan sát cuộc trò chuyện trong nhóm chat, anh ấy cảm thấy như vậy khá bất tiện nên đã quay ra tìm Kim Trường Không: “Trường Không, cậu để điện thoại của tôi ở đâu rồi?"
"AI" Hôm nay là lần đầu tiên Kim Trường Không dùng điện thoại di động, cũng không có giữ di động kè kè bên người, mãi đến khi Tô Húc Dương hỏi thì nó mới nhớ tới thứ ấy.
"Tôi lần theo dấu vết mà Tuyết Phong để lại mà đuổi tới đây, tình cờ nhìn thấy những kẻ săn trộm đang muốn giết đàn báo tuyết, trong lúc nhất thời, tôi đã quăng điện thoại di động xuống phía mấy kẻ săn trộm. Bây giờ tôi sẽ đi tìm lại điện thoại ngay!"
Với độ cao mà Kim Trường Không bay, Tô Húc Dương chắc chắn là điện thoại của mình đã nát tan tành rồi.
Không lâu sau, Kim Trường Không quay lại với một chiếc điện thoại mà màn hình bị vỡ thành mạng nhện, còn vỏ ngoài thì bị trầy xước, móp méo. "Xin lỗi, tôi đã làm vỡ mắt rồi."
"Không có vấn đề gì đâu." Tô Húc Dương cầm lấy điện thoại và kiểm tra một chút, đã sập nguồn rồi, may mắn là trước khi va chạm cậu ta đã gửi vị trí đi, nếu không thật không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Kim Trường Không vẫn cảm thấy rất có lỗi: "Chờ tôi kiếm được tiềm chắc chắn sẽ đền điện thoại lại cho anh.”
"Được." Tô Húc Dương không thiếu máy đồng tiền đó nhưng vẫn đồng ý với cậu ta. Kim Trường Không đã là một thiếu niên, chứ không phải là một đứa bé nữa, cho nên cậu ta không thể cứ nhận lòng tốt của người khác mà không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào được.
"Cậu vừa biết nói chuyện đã muốn kiếm tiền rồi à, là lao động trái phép đấy!"
Kim Trường Không khó chịu vỗ cánh: "Tôi đã lớn như vậy, cũng không thể cứ yên tâm để cho Vân Thiều chăm sóc được, có đúng không? Tôi còn phải kiếm tiềm mua sữa bột cho Đoàn Tử nữa chứ."
Tuyết Phong không đồng ý: "Tôi là cha của Đoàn Tử, vì vậy tôi mới là người nên kiếm tiền mua sữa bột mới phải. "
"Anh đã thành quỷ, còn có thể kiếm tiền sao?" Không phải là Kim Trường Không xem thường quỷ, nhưng trên đời này làm gì có chỗ nào nhận ma quỷ vào làm việc chứ?
"Tôi có thể đến sở thú để chọn một công việc bán thời gian, nhưng anh thì không thẻ."
Tuyết Phong nghẹn lời, còn Tô Húc Dương và Tô Vân Thiều thì bị suy nghĩ của Kim Trường Phong làm cho giật mình.
Tô Vân Thiều: "Trường Không, cách kiếm tiềm trong sở thú này cậu nghe được ở đâu vậy?"
Tô Huc Dương: "Cậu đang là động vật được bảo vệ cấp quốc gia, một khi vào sở thú thì cậu không thể ra ngoài nữa, trong đó có thức ăn, nước uống và nơi ở, thậm chí cậu còn được nhân viên tìm bạn đời giúp mà không cần tốn thời gian theo đuổi, chỉ duy nhất tiền là cậu không có thôi." Kim Trường Không luôn sống một cuộc sống rất đơn giản trên thảo nguyên, khi nghe được những lời này thì đã rất sốc.
"Hai người giải thích cho tôi biết một chút đi, tôi không thể đến sở thú đóng vai khách mời được sao?"
Tô Vân Thiều: "Thế giới này chẳng có mấy người có thể chấp nhận được sự tồn tại của yêu quái, nếu cậu muốn được trả tiền khi làm việc thì bắt buộc phải để lộ thân phận yêu quái của mình ra, hoặc trừ khi có người mở vườn bách thú dành cho yêu quái, nếu không, suy nghĩ làm việc trong vườn bách thú để kiếm tiền của cậu sẽ không thành công đâu."
Tô Húc Dương: "Trong công viên giải trí có một số bức tượng, nhưng chúng đều có chiều cao tương đương một con người, chiều cao của cậu không phù hợp với yêu cầu của những bức tượng đó, mà hình dáng thật của cậu cũng không phù hợp với sở thích của trẻ em. Tôi không nghĩ ra có nơi nào thích hợp để cậu làm việc bán thời gian cả."
Kim Trường Không há hốc miệng, vẻ mặt đờ đẫn, hình như là bị sự thật tàn khốc này làm cho hồn xiêu phách lạc rồi.
Câu nói tiếp theo của Tô Húc Dương càng làm cho cậu ta kinh ngạc hơn nhiều: "Không ai có thể nhìn thấy cha của Đoàn Tử, cho nên nếu anh ta ký hợp đồng với tôi, ở bên cạnh tôi làm vệ sĩ vô hình thì tôi vẫn có thể trả lương cho anh ta."
Tuyết Phong: ???
Kim Trường Không: II
Kim Trường Không còn chưa kịp kinh ngạc vì sao yêu quái còn sống lại không bằng yêu quái đã chết, nhưng nó đã vội vỗ cánh vào đầu Tuyết Phong mà trả lời thay anh ta: "Anh ta đồng ý!"
Tuyết Phong muốn ở bên cạnh Tô Vân Thiều hơn, để anh ta có thể nhìn thấy con trai mình mọi lúc mọi nơi, nhưng bị Kim Trường Không cưỡng ép như vậy, anh ta cũng không tiện nói ra lời từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận