Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 305:

Chương 305:Chương 305:
Chương 305:
Còn tính cách và những phẩm chất khác ngoài ngoại hình thì phải đợi quen nhau lâu rồi mới biết được.
Tô Vân Thiều im lặng một lát, rồi hỏi ra câu hỏi thầm kín trong lòng mình bấy lâu nay: "Mẹ, nếu Phó Diệp lớn lên không đẹp trai, mẹ và ba có còn cho anh ta đính hôn với Y Y không?”
"Sao có thể chứ?" Mẹ Tô không cần suy nghĩ liền xua tay,"Y Y từ nhỏ đã giống mẹ, rất để ý đến nhan sắc, chỉ chơi cùng mấy thằng nhóc đẹp trai, nếu diện mạo của Phó Diệp không ưa nhìn, Y Y nhất định sẽ không vượt qua được cửa ải đó, không đợi được đến lúc mẹ và ba đồng ý đâu."
Tô Vân Thiều: ".." May mắn thay Phó Diệp không xấu trai, nếu không cô dâu đã bỏ chạy giữa đường rồi.
Ngay sau đó, cô lại để ý đến một vấn đề càng nghiêm trọng hơn: Tô Y Y bám cô như vậy, chẳng lẽ là bởi vì gương mặt của cô hay sao?
Tác giả có lời muốn nói: Tình chị em... Xin mời quý độc giả tự điền vào chỗ trống.
Mẹ Tô nói: "Cậu bé này tên là Cù Nguyên Thanh, người ở thành phố J, là cháu trai của dì Hồng con, những thông tin khác thì mẹ không tiện tiết lộ nhiều, sau này các con gặp mặt thì từ từ tìm hiểu, mẹ không nói nhiều để tránh việc con mất hết vẻ kinh ngạc và vui mừng."
Kinh ngạc và vui mừng á hả? E rằng chỉ có kinh sợ mà thôi.
Tô Vân Thiều bình tĩnh, bắt đầu nhắc nhở khéo: "Mẹ, sao dì Hồng lại muốn giới thiệu người này cho con?"
Cái đề tài này mở ra cũng thật sự tự nhiên, mẹ Tô cũng không nhận ra Tô Vân Thiều đang nói lời khách sáo (dù không vừa lòng vẫn cố tỏ ra lịch sự), bà ngượng ngùng mà mím môi: "Lúc mẹ đang buôn dưa lê thì vô tình nhắc tới."
Tô Vân Thiều và Tô Y Y cùng sinh vào tháng 11, cách ngày lễ trưởng thành của các cô càng gan, mẹ Tô càng cảm tháy lo lắng.
Lễ trưởng thành và lễ đính hôn của Tô Y Y sẽ được tổ chức cùng nhau, đây là chuyện mà nhà họ Tô và nhà họ Phó đã bàn bạc từ trước đó rất lâu rồi, bạn bè xung quanh đều biết cả, không thể tùy ý thay đổi được.
Không còn nghỉ ngờ gì, buổi tiệc tối hôm đó Tô Y Y và Phó Diệp sẽ là nhân vật chính.
Nhưng Tô Vân Thiều đã trở lại, còn là con gái ruột của nhà họ Tô, có cùng ngày tháng năm sinh với Tô Y Y.
Nhất định phải tổ chức tiệc sinh nhật và lễ trưởng thành cho cô, nhưng làm ở đâu, làm như thế nào thì bà rất băn khoăn. Nếu tổ chức ở cùng một sảnh tiệc, Tô Vân Thiều sẽ bị kéo xuống thành nhân vật phụ, nếu đổi sang địa điểm khác, chưa kể phải để khách mời vội vàng tới dự tiệc sẽ rất mat lịch sự, hơn nữa nên tổ chức cho ai trước đây?
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cả con gái nuôi và con gái ruột mẹ Tô đều không nỡ đối xử tệ, vì thế làm sao để đối xử công bằng với hai chị em cũng khiến bà phát sâu.
Trước kia nếu gặp phải chuyện phiền lòng, bà sẽ bị rụng tóc, mắt ngủ, mọc mụn, còn gần đây không biết vì sao, cho dù ban ngày bà có gặp phải bao nhiêu chuyện phiền lòng, buổi tối bà ấy vẫn ngủ rất ngon. Thỉnh thoảng hai vợ chồng họ nằm ở trên giường còn chưa nói được hai ba câu thì đã buồn ngủ, một giấc ngủ đến tận sáng, căn bản chẳng nói được mấy câu nghiêm túc.
Chuyện con gái thật, con gái giả nhà họ Tô bị rất nhiều người thầm chê cười, hôm nay mẹ Tô đã oán trách mấy vị phu nhân vài câu, trong mấy ngày tới bạn bè xung quanh đều biết được may câu nói đó của bà, có khi còn thêm mắm dặm muối vào nữa.
Chẳng còn cách nào khác, mẹ Tô đành phải bàn bạc với người bạn thân đã quen biết nhiều năm là dì Hồng.
Nói đến đây, mẹ Tô thật lòng cảm thán: "Nhiều năm như vậy, không phải là mẹ không có người bạn tốt hay bạn thân nào khác, mà bởi vì những nguyên nhân khác nhau mà đường ai nấy đi, cuối cùng vẫn chỉ có dì ấy ở bên cạnh mẹ. Ngay cả khi theo chồng ra nước ngoài hai người vẫn thường xuyên liên hệ với nhau, chuyện này rất hiếm thấy."
Lúc còn trẻ không rõ chuyện đời, cảm tình rất chân thành, kết bạn với người ta cũng chẳng suy tính được hơn.
Đến đi bước chân vào xã hội, trong lòng tràn đầy toan tính, lúc nhớ lại, những cảm tình càng trở nên đáng quy hơn. .
"Dì Hồng của con là người có tính tình không thể nào tốt hơn, lúc mẹ còn trẻ tính rất nóng nảy, hay cãi nhau với ba con, khi phan nàn với bà ấy, bà ấy sẽ an ủi mẹ, nếu bà ấy giúp mẹ mắng ba con thì mẹ cũng sẽ cùng bà ấy cãi lại... ˆ
Mẹ Tô rơi vào những ký ức tốt đẹp trong quá khứ, nhưng Tô Vân Thiều càng nghe càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hai người họ yêu nhau, phải tự mình nếm trải chua cay ngọt bùi, tự mình tìm ra cách hoà hợp, cớ sao lại kể hết mọi chuyện lớn bé cho bạn thân nghe?
Nếu người bạn thân đó là người có tính tình thẳng thắn, cùng lắm sẽ phải bắt buộc ăn cơm chó (một từ lóng, ám chỉ việc một cặp đôi tuỳ ý bày tỏ tình cảm quá mức), sẽ tìm một đối tượng khác để phát lại cơm chó, hai bên không ai chịu thua ai.
Nếu người bạn thân đó có tính hai mặt, ở giữa nói thêm vài lời, thì chẳng tốn bao nhiêu sức đã dễ dàng khiến họ chia tay, thậm chí người bạn thân kia còn cướp luôn bạn trai của bạn mình.
Tô Vân Thiều chưa từng yêu đương nhưng cũng biết "Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân", quan hệ bạn bè càng tốt càng cần duy trì khoảng cách và giới hạn tình cảm.
Cái thói quen chuyện gì cũng nói cho bạn thân biết này của mẹ Tô, thật, thật sự không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận