Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 82:

Chương 82:Chương 82:
Chuong 82:
Một khi chơi liền một mạch không chú ý tới thời gian, tận đến khi miệng khô khốc cộng thêm dạ dày kháng nghị mới không chịu được nữa mà đi xuống phòng bếp tìm đồ lót dạ dày.
Trước khi đứng dậy, anh liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động: Hai giờ hai mươi phút sáng.
Lúc men theo tay vịn câu thang đi xuống lầu, anh nhìn thấy có một người nửa đêm quỳ trong vườn hoa nhà mình đào đắt, trên người còn mặc áo ngủi
Cảnh tượng này thật sự có chút quen thuộc, Tô Húc Dương lập tức nhớ ra một tuần trước cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự.
Chẳng qua lần trước Tô Vân Thiều đào ra thứ gì đó trong vườn hoa nhà mình, lần này lại biến thành cô chôn thứ gì đó xuống đắt.
Vì Tô Húc Dương quên mất phải hỏi lại cô chuyện lần trước, vậy nên lần này anh đường đường chính chính kéo rèm cửa sổ sát mặt đất ra mà hỏi: "Em đang làm gì vậy?”
Trước khi Tô Húc Dương mở cửa ra ngoài, Vân Khê đã kịp tới mật báo.
Tô Vân Thiều cũng chẳng vì sự xuất hiện của anh mà bị dọa đến giật mình, ngược lại rất tự nhiên đáp lại: "Chôn chút đồ vật." "Là đồ gì?" Tô Húc Dương đang đi dép lê trong nhà, vậy nên không thể đi ra bên ngoài, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn lại bên đấy. Đáng tiếc tầm mắt đã bị Tô Vân Thiều chắn hơn phân nửa, nhìn cái gì cũng không thấy rõ ràng.
Tô Vân Thiều xoay người để anh nhìn cho rõ : "Tượng chim Chu Tước."
Tô Húc Dương: 222
Anh híp mắt nhìn cả nửa ngày trời, nhìn sao cũng chẳng thấy có chút nào giống với loài chim Chu Tước: "Tại sao anh nhìn mãi vẫn thấy nó giống như một chú chim nhỏ có đôi cánh lớn vậy?”
"Chu Tước là chim, không phải thứ gì xấu xa." Tô Vân Thiều chỉ đáp lại một câu, rồi đem tượng chim Chu Tước gói cùng bùa vàng chôn xuống đất, sau đó cẩn thận lắp đắt lên.
Tô Húc Dương: "Em chôn mấy thứ đó xuống đất để làm gì?"
"Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, là tứ tượng trần trạch." Tô Vân Thiều phủi phủi bụi đất dính trên tay, cầm lấy tượng Thanh Long đi về hướng đông.
Thời gian lẫn phương hướng để chôn đều được cô tính toán ổn thoả từ trước. Hiện giờ cô chỉ cần nắm bắt thời gian, đem mấy món đồ được nuôi dưỡng bằng nguyên khí chôn xuống đất, sau đó khởi động trận pháp là xong rồi.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Tô Vân Thiều ở vườn hoa rửa sạch tay rồi mới thay giày bước vào cửa chính.
Tô Húc Dương ôm một gói mì ăn liền gặm ngay một miếng, nhìn thấy cô liền đuổi theo hỏi rõ: "Vậy lần trước em đào thứ gì trong vườn hoa vậy?”
Tô Vân Thiều cũng không biết nên nói vận khí của người anh trai này là tốt hay xấu nữa. Cô chỉ mới động tay ở vườn hoa hai lần, thì lần nào cũng bị anh bắt gặp.
"Muốn biết không?"
"Muốn!"
"Sẽ không hối hận đây chứ?"
"Tuyệt đối không hối hận!"
Tô Vân Thiều: "Là tóc của người chết."
Tô Huc Dương: ? "Đây là trò đùa gì vậy?"
Tầm mắt của Tô Vân Thiều chậm rãi lướt xuống, Tô Húc Dương cũng nhìn theo tằm mắt của cô, cuối cùng phát hiện cô đang nhìn gói mì đã bị gặm một miếng đang nằm trong tay của mình.
Tô Húc Dương đang định hỏi "Em cũng muốn ăn à?", Liền nghe thấy Tô Vân Thiều thì thào: "Một lọn tóc của người chết xoăn xoăn rối rối, nó giống hệt như miếng mì đang nằm trong tay anh."
Tô Húc Dương:!!
Bởi vì đêm hôm trước mọi người đều ngủ không ngon, nên Tô Vân Thiều dán thêm máy tắm bùa trợ ngủ ở trong xe, ở ghế lái nhét thêm một tắm bùa thần thanh khí sảng. Suốt ba tiếng đồng hồ trên đường đi, mọi người đều ngủ bù.
Vừa tới chân núi, chỉ cần liếc mắt liền thấy tất cả đều là màu lá sen xanh biếc lẫn hoa sen phấn trắng.
Tô Y Y thấy vậy liền ngâm một câu thơ: "Tiếp thiên lá sen vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng" rồi lôi kéo Tô Vân Thiều và mẹ Tô mẹ đứng trước hoa sen để chụp ảnh.
Ba Tô nhìn thấy ba mẹ con người chạy tới kẻ chạy lui chụp ảnh cả nửa tiếng đồng hồ cũng chỉ biết cười. Tuy như vậy đã đảo lộn mát lịch trình mà ông đã sắp xếp on thoả từ trước nhưng ông cũng không he thúc giục. Vừa quay lại liền thấy con trai đang đút tay vào trong túi, cả người dựa vào xe nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Vậy mà nó lại không nghịch điện thoại, chuyện này thật sự quá hiếm, chẳng lẽ sức hap dẫn của chuyến du lịch gia đình đã lớn đến mức có thể trị được bệnh nghiện game online của nó?
"Huc Dương, con đang làm gì vậy?"
Khuôn mặt Tô Húc Dương đầy vẻ ưu thương: "Con đang ngẫm nghĩ về cuộc đời."
Lại kết hợp với hai quang thâm cực lớn ở dưới mắt, đúng là bộ dáng có chút doạ người.
Ba Tô: 222 "Cuộc đời của con ngoại trừ chơi game thì còn ngẫm ra được cái gì?"
"Làm sao lại không có? Ba, ba bớt khinh thường con lại đi!" Tô Húc Dương không phục mà hừ hừ, hai chân vừa run ray vừa cất tiếng nói lại: "Con của ngày hôm nay đã không phải là con của ngày hôm qua nữa rồi, hiện tại con đã là một Húc Dương không còn ngây ngô sau khi tiến hoá nữa, con còn đang tự hỏi thế giới này rốt cuộc có hay không có..." Quỷ.
Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, anh đã bị ba Tô tát cho một cái vào sau đầu, cuối cùng chữ kia vẫn nghẹn lại trong miệng.
"Mỗi ngày đều không làm chuyện đứng đắn, chỉ luôn nghĩ đến chơi game. Ba còn nghĩ nếu trong tương lai con mở được một công ty game thì cũng tính là một phần sự nghiệp, kết quả chỉ là ba đã nghĩ nhiêu, suốt ngày con chỉ biết suy nghĩ viễn vong. Được rồi! Để ba cho con làm một Tô Húc Dương khôn ngoan sau khi tiến hoá này!!!"
Trong chuyến du lịch đầu tiên của năm người nhà họ Tô, Tô Húc Dương tiên sinh đã may mắn nhận được tình yêu thâm trầm đến từ ba Tô—— một đĩa măng xào thịt nửa sống nửa chín.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Húc Dương: Sự khác biệt giữa hai cha con thật sự quá nghiêm trọng rồi hu hu hu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận