Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 937:

Chương 937:Chương 937:
Chuong 937:
Người biết về việc dầu xác càng ít càng tốt, miễn cho những người biết chuyện người này sẽ thấy buồn nôn hơn người kia, khó mà tiếp nhận, cho nên không cần phải nói quá cụ thể, lời nói hàm hồ một chút, cộng thêm việc tiệm thật sự đã đóng cửa nên cũng có người tin tưởng.
Ngày hôm sau có không ít người chủ động di tới tiệm để làm thủ tục hoàn tiền, trong thời gian hai ngày đã xử lý tài liệu khách hàng và tiệm đến sạch sẽ, hiệu suất làm việc cực kỳ cao.
Tối hôm đó, Tào Kỳ đã ngồi máy bay đến thành phố B rồi chạy thẳng đến chỗ ở của Bàng Nội. Vốn dĩ ông ta muốn nhân lúc trước khi bận rộn mà xử lý xong chuyện ở bên này, bắt lấy Tô YY dẫn theo Bàng Nội cùng nhau trở về chỗ của Cố Phóng báo cáo kết quả, không nghĩ tới Tô Vân Thiều đã bố trí thiên la địa võng, ông ta vừa bước vào đã bị bắt lấy, trói chặt lại.
Vì để phòng ngừa Tào Kỳ chạy trốn, Mã Cảnh Huy và Bách Hiểu Thử đã lột hết mọi thứ trên người của Tào Kỳ ra.
Lần trước lột Bàng Nội sạch sẽ như vậy rồi mà vẫn còn có một viên đá nhỏ không được tìm ra, vì vậy lần này bọn họ đã rút kinh nghiệm, ngay cả bên trong quần lót cũng không bỏ qua, tìm hết rồi thì bọn họ đắp lên người Tào Kỷ một tắm thảm.
Không phải là vì muốn cho ông ta một tắm thảm lông giữ ấm trong thời tiết tháng mười hai này, chỉ là không muốn cái vóc dáng xấu xí đấy của ông ta làm chướng mắt Tô Vân Thiều.
Nhiều đồ trên người đều bị lột sạch ra, cuối cùng Tào Kỳ cũng lộ ra bộ mặt thật của chính mình.
Rõ ràng đã hơn sáu mươi tuổi, là cái tuổi có thể làm ông nội, ông ngoại rồi nhưng ông ta vẫn được bảo dưỡng giống như người đàn ông mới hơn bốn mươi tuổi, không có cơ ngực cơ lưng cơ bụng, là tướng mạo có chút chua ngoa cay nghiệt.
Bách Hiểu Thử đổ hết tất cả các bảo bối mà Tào Kỳ mang theo xuống, kiểm tra từng cái một rồi quăng vào trong túi, mấy cái này ít nhiều gì cũng bù đắp được những bảo bối đã bị tổn thất lúc trước anh ta bị Tào Kỳ đuổi giết.
Tào Kỳ trừng mắt nhìn những bảo bối của mình bị Bách Hiểu Thử cất đi, lòng đau như dao cắt.
Lần trở về thành phố B này ông ta sợ sẽ gặp phải Tô Vân Thiều nên đã mang theo những bảo bối có được từ chỗ Cố Phóng, không ngờ tới ông ta keo kiệt không nỡ dùng cuối cùng lại thành của hời cho con chuột Hamster kial
Chỉ như vậy thôi thì Bàng Nội vẫn chưa hả giận được, ông ta giam một chân lên mặt Tào Kỳ rồi nghiền máy lần, trút ra nỗi uất hận bao nhiêu năm nay đã bị Tào Kỳ dam dưới chân, bị Tào Kỳ coi như con chó mà sai khiến, đánh đến Tào Kỳ gào khóc kêu la.
Tô Vân Thiều cứ vậy mà nhìn chứ không ngăn cản Bàng Nội báo thù.
Chỉ với những việc mà Tào Kỳ đã làm ở thôn Vân thôi cô đã có thể dùng bùa sét trời đánh Tào Kỳ một trận cho sáng mắt ra rồi, sét trời chắc chắn sẽ trực tiếp đánh ông ta tới hồn bay phách tán, chút đau đớn da thịt này còn chẳng được tính là lãi.
Một lúc lâu sau, Bàng Nội dừng tay lại thở dốc.
Tào Kỳ bị đánh tới mặt mũi bam dập nhìn Tô Van Thiều và Bàng Nội đứng phía sau cô thi con ngươi trừng đến muốn rơi ra ngoài, ánh mắt ông ta nhìn Bàng Nội vừa sợ vừa giận: "Bàng Nội, mày phản bội tao!"
"Đừng nói mấy lời phản bội hay không phản bội, ngay từ đầu ông tiếp cận tôi đã có mục đích rồi." Sau khi trút giận một trận, tâm trạng của Bàng Nội đã thoải mái hơn rất nhiều.
Trong lòng Tào Kỳ giật thót, không phải chứ? Bàng Nội biết hết rồi? Sao lại như vậy? Là Tô Vân Thiều nói sao? Sao cô ta phát hiện được? Không phải Cố tổng đã nói là trên đời này không có may người có khả năng biết về bùa cực phẩm chứ đừng nói đến chuyện phát hiện ra sao?
Rất nhiều nghi ngờ xoẹt qua trong đầu ông ta, cuối cùng thì biến thành một câu: Không được, phải chịu đựng.
Con ngươi của Tào Kỳ đảo quanh, Tô Vân Thiều biết tên này lại sắp bắt đầu đặt điều rồi, lắp tức ném ra bùa nói thật.
Tào Kỳ muốn thăm dò thử xem Bàng Nội và Tô Vân Thiều rốt cuộc đã biết được bao nhiêu: "Bàng Nội, mày đặt tay lên ngực tự hỏi xem, bao nhiêu năm qua tao không tốt với mày sao?"
"Tốt?" Bàng Nội cười khẩy, nhắn mạnh trọng tâm may từ đó: "Là rất tốt, đặt bốn lá bùa cực phẩm vào trong đan điền của tôi làm cả đời này tôi phải rời xa giới Huyền môn, còn muốn khóa hồn phách của tôi lại rồi luyện tôi thành Quỷ Vương!" Những lời này đã làm cho Tào Kỳ kinh hãi: "Luyện mày thành Quỷ Vương? Sao có thể?"
Dưới sự kinh hãi, ông ta cũng không còn quan tâm Tô Vân Thiều có ở đây hay không nữa.
Đã bị trói thành thế này rồi, bảo bối Huyền môn cũng bị cướp sạch rồi, khả năng chạy trốn khỏi tay của bọn họ cũng quá thấp, không bằng hợp tác với nhau còn có thể tránh được một lan đau đớn da thịt.
"Có tổng chỉ phong ấn thiên phú của mày lại thôi!"
Câu này của Tào Kỳ đã chứng thực được rằng thứ trong đan điền của Bàng Nội là do Cố Phóng làm, Bàng Nội tức đến nỗi suýt chút nữa lại xông lên đánh cho Tào Kỳ một trận nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận