Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 997: Thiên Huyền vượt ngục kế

Theo câu hỏi của Lý Phàm, trong khách sạn lại tức khắc rơi vào tĩnh mịch.
Phân thân Thiên Huyền Kính gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phàm, giống như muốn nhìn thấu vị khách không mời mà đến này.
Nhưng càng quan sát, trên mặt hắn càng thêm kinh nghi bất định.
Dường như lời diệt thế kinh thế hãi tục trong miệng đối phương không phải là lời vô căn cứ!
Lúc này Phân thân Thiên Huyền Kính mới bừng tỉnh, câu “thực ra chúng ta đều là cùng một loại người” của đối phương lúc trước rốt cuộc có ý gì.
Cùng là khinh thường từ trên xuống đối với sinh linh Huyền Hoàng giới!
Nhưng điều làm phân thân Thiên Huyền Kính không hiểu là, chính mình là tiên khí, tự nhiên có tư cách này. Còn tu sĩ trước mắt chẳng qua chỉ là tu vi Nguyên Anh, hắn lại là dựa vào cái gì?
Càng làm cho phân thân Thiên Huyền Kính cảm thấy khó tin là, đối phương vậy mà hời hợt nói ra lời kéo Huyền Hoàng giới chôn cùng như thế. Tiên Khư trên đỉnh đầu, nếu rơi vào trong đó, cho dù là tiên khí như hắn đều chưa chắc có thể trốn thoát.
Đối phương chắc chắn cũng hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng vẫn không lại không mảy may e ngại...
“Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Thậm chí không tiếc đồng quy vu tận...”
“Chẳng lẽ là ta nhìn lầm, đây không phải kẻ ích kỷ từ đầu đến đuôi mà là tên điên?”
Trong nháy mắt, trong đầu phân thân Thiên Huyền Kính lóe qua vô số suy nghĩ.
Cuối cùng thở ra một hơi, phá vỡ yên tĩnh: “Không nghĩ tới, ta đúng là nhìn lầm rồi.”
“Loại nhân vật không kiêng kỵ nguy hiểm gì như ngươi nên bị trấn áp vĩnh viễn trong ‘U Ngục’ Tiên Minh.”
Lý Phàm mỉm cười, không để bụng: “U Ngục... Thế gian này, còn không có nơi nào có thể vây khốn ta.”
“Cho dù là vùng tinh không Chí Ám này cũng như vậy.”
Lời này vừa ra, sắc mặt phân thân Thiên Huyền Kính lại lần nữa hơi thay đổi.
“Giữa chúng ta không chỉ rất giống. Ngay cả mong muốn cũng nhất trí, ta muốn trốn khỏi lồng giam này, ngươi cũng muốn thoát khỏi ràng buộc...”
“Tiện thể hỏi một câu, chỉ phân hóa ra cái gọi là phân thân nhân loại thì là đạo chân chính của ngươi ư? Là tự do chân chính ư?”
“Không có bản thể của ngươi, phân thân của ngươi có gì khác với đám người phàm yếu đuối? Cùng là sâu kiến bóp phát chết ngay thôi. Tự do...” Lý Phàm cười nhạo nói.
Nhìn Lý Phàm, phân thân Thiên Huyền Kính cuối cùng vẫn không phản bác.
Trong trận đọ sức miệng lưỡi sắc bén này, hắn đã thật sự thất bại.
Truy cứu nguyên nhân, là do thật sự nhìn chưa đủ thân phận thật của người trước mắt.
Thậm chí suy đoán đối phương có phải tiên nhân may mắn còn sống của Tiên giới năm đó không.
“Nếu thật sự như lời ngươi, chúng ta cũng không phải không thể hợp tác.” Suy nghĩ rất lâu, phân thân Thiên Huyền Kính cuối cùng lên tiếng nói.
“Nhưng ta chung quy vẫn không tin được ngươi.” Chẳng qua rất nhanh hắn lại chuyển chủ đề.
Lý Phàm khoát tay, lộ ra nụ cười thân thiết: “Ta có thể hiểu được ý nghĩ của ngươi. Nhưng chúng ta hợp tác có thể đến từng bước, từ từ làm sâu sắc tín nhiệm với nhau.”
“Như vậy nếu ta thật sự nửa đường đổi ý, ngươi cũng có thể nhận được đủ chỗ tốt.”
Phân thân Thiên Huyền Kính ngẫm nghĩ, lời này hình như không có khuyết điểm nào, sau đó chầm chậm gật đầu.
“Cấm chế Truyền Pháp thiên tôn để lại trên người ta năm đó cùng với những năm này chưởng kính nhân không ngừng tích lũy, bây giờ đã đến cấp bậc tương đương kinh khủng. Dựa vào tu vi của ngươi hiện giờ, cho dù lại thêm ba tay đấm Hợp Đạo bên ngoài, muốn giải cứu ta cũng tuyệt đối không thể...”
Lý Phàm không chút khách khí cắt ngang lời phân thân Thiên Huyền Kính: “Thực lực của ta, ngươi không cần lo lắng.”
“Nếu đã có thể toả định vị trí của ngươi, ngươi hẳn phải biết, ta đã thâm nhập vào thế lực của chưởng kính nhân Thương.”
“Mà trong truyền pháp giả cũng có người của bọn ta. Hừ, Tiên Minh phát triển mấy ngàn năm, làm sao có thể luôn là bền chắc như thép!”
Phân thân Thiên Huyền Kính nghe vậy thì hơi do dự: “Dù vậy, muốn giúp ta thoát khỏi khống chế cũng khó tránh khỏi có phần miễn cưỡng chứ.”
Lý Phàm không trả lời thẳng mà đột nhiên đặt câu hỏi: “Ngươi có biết nguyên nhân trước kia ta định đến tru sát ngươi không?”
Sau khi phân thân Thiên Huyền Kính suy tư trong chốc lát, trả lời: “Cắt đứt đường lui của ta?”
“Không sai. Nhưng hiện tại đã đạo ngươi đã thành, không cách nào ngăn cản ngươi lấy hình thức phân thân chạy. Như vậy kế hoạch cũng theo đó thay đổi. Huyền Thiên Vương Hiên Viên Hồng, ngươi có còn nhớ người này?”
“Hiên Viên Hồng?” Phân thân Thiên Huyền Kính híp mắt, suy nghĩ một hồi.
Dường như là vì phân hóa phân thân dẫn đến đánh mất một số ký ức, hoặc đơn thuần là thân thể nhân loại không đủ chống đỡ xem đọc lượng lớn tin tức.
Ước chừng sau một hồi lâu hắn mới nhớ lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là người Huyền Thiên giáo?”
“Không thể nào, Huyền Thiên giáo không nên có người như ngươi...”
Lý Phàm hừ lạnh: “Bọn ta muốn biết tung tích bây giờ của Huyền Thiên Vương ngày xưa. Nếu Huyền Hoàng giới này có ai còn có thể biết tin tức của hắn, e rằng chỉ có ngươi. Kế hoạch ban đầu là chém phân thân của ngươi, cắt đường lui của ngươi, sau đó dùng Huyền Thiên Phong Linh bản cường hoá bức bách ngươi hợp tác với chúng ta...”
Phân thân Thiên Huyền Kính trực tiếp ngây người: “Năm đó nói cho cùng ta cũng là tiên khí trấn giáo của Huyền Thiên giáo, hiện giờ ta bị nhốt ở Vạn Tiên Minh, các ngươi không cứu ta thì cũng thôi. Lại còn ra kế sách như thế?”
Lý Phàm cười lạnh nói: “Năm đó Huyền Thiên giáo bọn ta chiến bại, Huyền Thiên Vương bỗng dưng mất tích. Những chuyện này đều xảy ra quá nhanh, quá mức kỳ lạ. Lại thêm bây giờ ngươi lại thần phục Vạn Tiên Minh, ai có thể khẳng định ngươi có phải phản đồ năm đó không!”
“Ta là phản đồ?” Lời này hình như đã chọc giận Phân thân Thiên Huyền Kính, giọng hắn đột nhiên cao lên.
“Năm đó…” Hắn đang muốn nói gì lại chợt ngừng lại.
“Năm đó...”
Phân thân Thiên Huyền Kính khổ sở suy nghĩ, về chuyện Huyền Thiên giáo hủy diệt năm đó trong đầu lại trước sau không thu hoạch được gì.
“Là tin tức quan trọng, chỉ có thể bản thể mới có quyền hạn xem xét.” Vẻ mặt phân thân Thiên Huyền Kính nghiêm túc nói.
Lý Phàm cười nhạo đáp lại.
“Nếu yêu cầu của các ngươi tìm được Huyền Thiên Vương mất tích, như vậy ta nghĩ giữa chúng ta thật sự có cơ sở hợp tác.”
“Đối với đám người Huyền Thiên giáo năm đó, ta vẫn có mấy phần tín nhiệm. Nhưng còn ngươi...” Phân thân Thiên Huyền Kính có phần nghi ngờ đánh giá Lý Phàm.
“Ví dụ thời gian ngàn năm, tính tình thay đổi lớn, chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy sao?” Lý Phàm khinh thường giải thích.
“Hiện tại kế hoạch sơ bộ sau khi thay đổi là như vậy, trong Vạn Tiên Minh, tiếp tục lấy việc dựng lên ‘Huyền Thiên Phong Linh’ hoàn toàn nắm giữ Thiên Huyền Kính làm lý do, xây dựng đại trận.”
“Thực ra thay đầu dê bán thịt chó, thay đổi hạch tâm trận pháp từ khống chế thành phóng thích.”
“Lại lợi dụng quyền hạn trong Vạn Tiên Minh của các ngươi, tạo ra cơ hội thoát khốn mà ra. Ở trong đó, ta thậm chí có thể phối hợp với Ngũ Lão hội, chính là thế lực của rất nhiều tiểu thế giới phát động vây công đối với Vạn Tiên Minh, gây nên hỗn loạn.”
Lý Phàm chậm rãi nói, trong lúc lơ đãng lại để lộ ra năng lượng chưa bày ra trong lời này.
Phân thân Thiên Huyền Kính vừa nghe vừa phân tích.
Cuối cùng, tim hắn vẫn đập thình thịch.
Bởi vì nói từ trên lý luận, “kế hoạch vượt ngục” cứu cục này dường như quả thực có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận