Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1146: Diệt giới dẫn chân hung

“Chẳng lẽ là...”
“Trường Sinh?”
Trong tâm trí của Thương Thiếu Quân không khỏi hiện ra những suy nghĩ này.
Theo những gì hắn biết, trong những di dân ấy đến từ Tu Tiên giới khác cũng có một số sự tồn tại Trường Sinh kỳ.
Tuy không bất khả chiến bại như Trường Sinh thiên tôn Huyền Hoàng giới, nhưng quả thực không phải tu sĩ Hợp Đạo bình thường có thể đối phó được.
“Chắc hẳn là như vậy.” Thương Thiếu Quân trong lòng ớn lạnh, đối đãi với Lý Phàm càng ngày càng cảnh giác cẩn thận.
Hai người tiếp tục đi sâu vào Vực Thẳm Gào Thét, cùng với mức độ dung hợp pháp tắc của thế giới khác nhau đạt đến đỉnh cao.
Trong bóng tối bắt đầu xuất hiện dị tượng mới.
Tia sáng Huyết Sắc chiếu sáng phía trước.
Những mảnh lục địa vỡ treo ngược và lơ lửng trên đầu họ.
Nhìn từ xa, có thể lờ mờ nhìn thấy phế tích rải rác khắp nơi trên lục địa, xương trắng chi chít trong phế tích.
Sợi tơ hồng chắc chắn giống như rễ cây, từ những mảnh vỡ đại lục này sinh trưởng lên, lan rộng xuống Vực Thẳm Gào Thét, ẩn mình trong bóng tối.
Trong không gian còn thỉnh thoảng vang lên âm thanh khiến người ta rùng mình.
Giống như con dao kim loại xước qua bề mặt xương, lại giống như một người sắp chết đang hấp hối.
Bầu không khí quỷ dị nơi đây, khiến cho hai người Lý Phàm đến tìm kiếm bí mật không hẹn mà cùng dừng lại.
Nhìn thấy Lý Phàm hình như đang quan sát chăm chú cảnh tượng kỳ lạ phía trước, sau khi suy nghĩ một hồi Thương Thiếu Quân cũng truyền âm biểu đạt quan niệm của bản thân: “Dường như những thế giới đổ nát này vẫn còn sự sống?” Hắn có chút không chắc chắn.
Lý Phàm thánh thai không trả lời.
Chỉ vung ra một kiếm quang, bay thẳng về phía một trong những thế giới vỡ nát.
Thương Thiếu Quân thấy vậy, trong lòng căng thẳng, lập tức đề phòng.
Tuy đã biết kiếm thuật của Lý Phàm phi phàm cỡ nào, nhưng phản công của thế giới cũng không thể coi thường, cho dù là thế giới Tần Tử.
Trong chớp nháy kiếm quang màu trắng bạc đã xuyên qua không gian, đến trên mảnh đại lục đổ nát kia.
Khiến cho Thương Thiếu Quân có chút không ngờ tới, thanh kiếm đó của Lý Phàm chém ra, dường như không phải là để tiêu diệt.
Sau khi sắp đâm thủng khoảng cách thì luôn ở trạng thái đình trệ không động.
Và khi nó đến, những dấu vết lưu lại trong không gian cũng không hề phai mờ.
Kiếm quang ngưng tụ, dường như hình thành một sợi bạc mỏng.
Đưa Lý Phàm kết nối với thế giới đổ nát đó.
Thân hình Lý Phàm bay đi, đứng trên sợi dây bạc, nhắm mắt lại dường như cảm ngộ điều gì đó.
“Đây là tại...”
Đối với hành động của Lý Phàm, ban đầu Thương Thiếu Quân có chút không hiểu.
Nhưng khi hắn xem, không biết vì sao, trong tâm trí hiện ra bác sư người phàm bắt mạch chữa bệnh.
“Dùng kiếm làm dẫn, bác vọng sinh tử.”
“Chẳng lẽ vị này không những kiếm thuật siêu phàm, hơn nữa còn có thành tựu sâu sắc về ‘y học’?”
Trong lòng Thương Thiếu Quân chấn động.
Mà hành động tiếp theo của Lý Phàm, càng khiến tim hắn đập mạnh hơn.
Chỉ thấy Lý Phàm nhẹ nhàng giậm chân lên sợi bạc, một tia dao động dọc theo sợi chỉ mỏng manh truyền đến trong thế giới tàn phá.
Lúc đầu, đó là một cơn chấn động nhẹ không đáng kể.
Sau đó, như thể có thứ gì đó vang lên, chấn động càng lúc càng dữ dội. Vùng đất vốn đã chết bỗng bừng tỉnh.
Tiếng nổ vang từ dưới lòng đất truyền tới, vô số dung nham cùng với tiếng gầm của thế giới, ầm ầm phun trào.
Chính tại lúc này, Lý Phàm nhẹ nhàng búng tay, cắt đứt kiếm quang dưới chân.
Sau đó chạy xa về phía sau nơi đến.
“Cách xa một chút.”
Lý Phàm chưa dứt lời, Thương Thiếu Quân đã cảm thấy mình bị một dòng sức mạnh đập trúng, cơ thể không khống chế được bay ngược về phía sau.
Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, giống như đã bị thương nhẹ.
Thương Thiếu Quân kinh hãi quay đầu lại, phát hiện thế giới bị Lý Phàm “chẩn đoán” kia đang kịch liệt tự va chạm, đã rơi vào kết cục hủy diệt.
Vốn dĩ là mảnh tàn, thế giới cực kì mỏng manh.
Chẳng thể nào chịu đựng được năng lượng kịch liệt như thế của mình dao động.
Mặt đất hoàn toàn tách rời, hóa thành ngọn lửa mạnh mẽ màu đỏ vô tận.
Khi tia sáng cuối cùng cháy trong đêm tối, đồng thời cũng đại biểu một thế giới biến mất.
Thương Thiếu Quân nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hơi sững sờ.
Lý Phàm đứng bên cạnh hắn, lên tiếng giải thích: “Nếu như dùng ngoại lực phá hủy thế giới này, chưa nói đến sẽ dẫn đến thế giới bị phản phệ, mà còn làm kinh động đến tất cả sự tồn tại của hậu đài.
“Nhưng nếu như cưỡng ép kích phát sức mạnh cuối cùng còn lại trên thế giới, khiến nó chết một cách tự nhiên...”
Lý Phàm đang nói, khi đó có ngàn bóng kiếm xuất hiện phía sau hắn.
Kiếm quang giao thao, lóe lên rồi tan biến vào không trung.
“Vào trận.”
Nghe được lời nói của Lý Phàm, trong lòng Thương Thiếu Quân lại sửng sốt.
Có điều hắn đã bị gần như tê liệt vì sốc, chẳng qua là làm theo trong ý thức.
Vừa tiến vào trong không gian trận pháp, Thương Thiếu Quân lại nhìn thấy kiếm ảnh bay vòng với tốc độ nhanh chóng xung quanh.
Ngàn kiếm bay đều, mở ra một nơi ẩn thân vô cùng che khuất.
Trước khi trốn vào kiếm trận này, Thương Thiếu Quân còn nhìn thấy Lý Phàm làm theo cách tương tự, liên tục phá hủy mấy thế giới tàn phá phía trước.
Xung kích đáng sợ phóng thích ra khi thế giới tan vỡ, khiến cho nơi sâu nhất Vực Thẳm Gào Thét này thật sự là trong nháy mắt giống như luyện ngục.
Vô số tro tàn màu đỏ sậm, xông ra ngoài Thâm Uyên dưới sự kiểm soát của năng lượng cuồng bạo,
Như vạn con quỷ trong đêm, như thú triều cuồn cuộn.
Trận pháp nghìn kiếm dường như hơi phí sức.
Đang không ngừng thu nhỏ lại.
Nơi vô số kiếm quang xoay tròn cũng ngày càng nhanh, gần như sắp hình thành từng vòng đường nét.
Mà Lý Phàm lại không hề có ý lo lắng trận pháp không trụ được.
Nhắm mắt đứng thẳng, không biết đang làm gì.
“Đợi đã.”
Dường như đã nhìn ra sự khó hiểu của Thương Thiếu Quân, Lý Phàm đơn giản truyền âm một câu rồi cũng không nói gì nữa.
Thương Thiếu Quân hít sâu một hơi, nhờ hơi thở lạnh lẽo, rất nhanh đã trở nên bình tĩnh.
Xung quanh kiếm quang bay múa, không chỉ cách tuyệt với cảnh tượng thế giới bên ngoài.
Thậm đến thần thức của hắn cũng đều đã bị chặn, không nhìn rõ chuyện xảy ra bên ngoài.
Nhưng thông qua tiếng vang bùm bùm khi kiếm trận thỉnh thoảng bị vật lớn va chạm vào, liên tiếp mấy mảnh vỡ thế giới tan vỡ, xung kích tạo ra với thế giới bên ngoài ắt hẳn là cực kì khủng bố.
“Nếu như không có vị này, chỉ là lần tấn công này, sợ rằng ta đã phải trở về một cách thảm hại rồi.”
“Kiếm thuật, y thuật, trận pháp... trên đời này lại còn có thể có kẻ tinh thông tất cả các pháp cỡ này?”
Thương Thiếu Quân không ngừng suy nghĩ, cho dù dưới sự gia trì của Tiên Tâm Chú cũng không thể hoàn toàn áp chế các loại suy đoán đối với thân phận của Lý Phàm trong lòng.
Không biết qua bao lâu.
Bão táp bên ngoài kiếm trận cuối cùng đã từ từ bình ổn lại.
Nhưng dường như Lý Phàm vẫn không có ý định giải bỏ kiếm trận.
Mà nhìn từ vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của Lý Phàm, dường như thế giới bên ngoài vẫn còn có tồn tại gì đó, thậm chí còn đáng sợ hơn chư giới hủy diệt.
“Kẻ đứng sau màn?”
Trong đầu Thương Thiếu Quân lại nhớ đến cảnh tượng hãi hùng vô số mảnh vỡ thế giới treo ngược trên đỉnh đầu.
Điều này hiển nhiên không thể là do thiên nhiên tạo thành được.
Vừa nghĩ đến tồn tại ngang tàng có thể đối xử với thế giới giống như chơi đùa đồ vật, có lẽ lúc này đã hiện thân ở nơi không xa, Thương Thiếu Quân không khỏi có hơi sởn da gà.
“Không biết rốt cuộc kiếm trận này có thể ẩn được thân không?”
“Nếu như bị hắn phát hiện, chắc chắn là chỉ còn một con đường chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận