Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1134: Tôn gia để đường lui

Lý Phàm nhắm mắt nằm trên giường, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời của Ngô Ngưng Lộ.
Mắt đẹp Ngô Ngưng Lộ chuyển động, muốn cởi quần áo, cùng trèo lên giường.
Song lúc thân thể nàng sắp tới gần Lý Phàm, một trận hàn ý thấu xương lại khiến cho nàng không tự kiềm chế được sợ run người, vô thức tránh xa.
Nhìn kỹ lại, Ngô Ngưng Lộ hoảng sợ phát hiện da mặt mình lại ngưng kết một tầng băng sương trong nháy mắt vừa rồi.
Nếu như chính mình không vô thức tránh né, Ngô Ngưng Lộ không hề nghi ngờ, bản thân sẽ bị trượng phu của mình đông thành khối băng!
Nàng vừa vui vừa giận.
Muôn vàn lời nói còn chưa nói ra miệng, lại nghe thấy Lý Phàm bỗng lạnh nhạt lên tiếng: “Vừa mới đột phá, vẫn chưa thể hoàn mỹ khống chế lực lượng của mình. Gần đây ngươi vẫn đừng nên tùy tiện tiếp cận ta mới tốt.”
Đưa ấm áp bị từ chối, lúc này Ngô Ngưng Lộ lại không tức giận nữa.
Vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu: “Được, được. Không nghĩ tới Tôn Lang ngươi biến mất hơn nửa năm, lúc xuất hiện lần nữa lại cho ta bất ngờ lớn như vậy. Đại sự bậc này, nhất định phải thông báo để cho trên dưới toàn tộc đều biết.”
Ngô Ngưng Lộ đang muốn ra ngoài, lại thấy một bức tường băng chặn ở cửa, ngăn cản đường đi của nàng.
Quay đầu nhìn về phía Lý Phàm.
Mắt Lý Phàm vẫn không mở ra, mà chính là nói câu nhìn như không quan hệ chút nào.
“Trước đây ba vị trưởng bối trong gia tộc đã quyết định chuyện ai đi Hộ Pháp đường nhậm chức chưa?”
Ngô Ngưng Lộ ngây ra một lúc, sau đó lập tức phản ứng lại.
“Gia chủ tự nhiên không đi được. Hai người đại bá và tam thúc đùn đẩy lẫn nhau hồi lâu, không lâu trước đây nghe nói cuối cùng đại bá không đấu lại, đã thỏa hiệp...”
Nói đến đây, Ngô Ngưng Lộ không kiềm được rút lại chân đã bước ra.
“Chi của chúng ta vốn không được chào đón lắm trong tộc. Nếu chuyện ta tấn thăng Hợp Đạo truyền đi, e rằng phải thay bọn họ đi Hộ Pháp đường một chuyến. Ít nhất ba trăm năm không được ra ngoài...”
“Hừ.”
“Nếu không phải ta bị thương trong quá trình thăng cấp, cảnh giới không ổn định, sợ bị người ngoài phát giác, tập kích. Ta cũng sẽ không tùy tiện trở về.”
Lý Phàm khẽ thở dài.
“Tuy nói đến Hộ Pháp đường nhậm chức, bất kể trong tộc hay là Tiên Minh đều sẽ đền bù vật chất nhất định. Nhưng những cái đó cơ bản đã vô dụng với ta, huống chi ba trăm năm thực sự quá lâu.”
Lý Phàm thình lình mở mắt, nhìn về phía Ngô Ngưng Lộ.
“Cho nên chuyện ta tấn thăng, tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài.”
Đối diện với ánh mắt Lý Phàm, thân thể Ngô Ngưng Lộ run lên bần bật, không tự kiềm chế được gật đầu.
Lý Phàm nhắm mắt dưỡng thần lần nữa.
Trong phòng lại rơi vào trong yên tĩnh.
Lập trường băng phong như ẩn như hiện làm cho Ngô Ngưng Lộ gần như toàn lực vận chuyển linh lực mới có thể duy trì nhiệt độ thân thể mình.
Co quắp trong góc phòng, trong lòng Ngô Ngưng Lộ vừa uất ức vừa hâm mộ.
“Đây chính là uy thế của Hợp Đạo ư? Không nghĩ tới hắn lại cũng có ngày tấn thăng Hợp Đạo. Vốn cho rằng Tôn Vi Châu sẽ đi đầu đột phá trong thế hệ trẻ tuổi.”
Ngô Ngưng Lộ nhìn trượng phu đang điều dưỡng, tu hành, trong đầu suy nghĩ muôn vàn.
Mãi đến khi khí tức chập trùng trên người đối phương dần bình phục, nhưng không nói lời nào, vẫn nhắm mắt tĩnh toạ.
Lúc này Ngô Ngưng Lộ mới thấy ngột ngạt, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
“Nếu không đoán sai, không lâu sau, nữ nhân ngu xuẩn này sẽ tiết lộ ra ngoài chuyện đạo lữ của mình đã là cường giả Hợp Đạo.”
“Chẳng qua là nhìn trúng chút lợi ích Tôn Lộ Thường hứa hẹn.”
“Cũng không thể nói nàng thật sự ngu xuẩn cỡ nào. Dù sao chỗ tốt thật sự nắm trong tay mình mới là thật. Chỉ cần Tôn Ngang là cường giả Hợp Đạo, bất kể là ở đâu, người khác đều sẽ khách khí với Hợp Đạo phu nhân nàng ba phần.” Ánh mắt Lý Phàm sâu kín như có thể nhìn thấu thời gian.
Đúng như Lý Phàm dự đoán.
Nửa tháng sau, sau khi tận mắt nhìn thấy đủ loại điều kiện hậu đãi đại bá và tam thúc vì để tránh đi Hộ Pháp đường nhận chức mà hứa hẹn với nhau, Ngô Ngưng Lộ không khỏi hơi rung động.
Phải biết rằng, cuộc sống ngày trước của nàng và Tôn Ngang cũng chẳng tốt lành gì.
Đủ loại quyết sách trong gia tộc căn bản không chen miệng vào được, có chuyện tốt gì cũng vĩnh viễn đến lượt người khác trước.
Nhưng vì căn dặn của Lý Phàm lúc trước, nàng lại không trực tiếp mở miệng.
Nhưng vẻ mặt có phần dị thường của Ngô Ngưng Lộ lại không trốn được ánh mắt mấy vị Hợp Đạo Tôn gia.
Lại thêm, một tia chấn động cố ý tản ra lúc Lý Phàm trở về trước đây.
Làm cho trong lòng bọn họ mơ hồ có suy đoán.
Sau khi trải qua một phen dò hỏi, Ngô Ngưng Lộ ỡm ờ nói ra chuyện này.
Tôn Lộ Thường tức khắc mừng rỡ, vội vàng kéo hai huynh trưởng của mình cùng nhau tìm tới cửa.
Lý Phàm giả vờ lộ ra nét mặt bất đắc dĩ, tức giận nhìn về phía Ngô Ngưng Lộ.
Ba vị trưởng bối Hợp Đạo lại chủ động giải vây giúp nàng.
Sau đó dùng tình động tâm, dùng lý động não, tiến hành thay phiên thuyết phục Lý Phàm.
Vì lợi ích tổng thể của gia tộc, cuối cùng hắn không thể không đồng ý thay thế đến Hộ Pháp đường nhận chức.
“Lộc Nhi yên tâm, trong khoảng thời gian ngươi không có đây, bọn ta nhất định sẽ chiếu cố Ngưng Lộ nhiều hơn, sẽ không để nàng chịu tí uất ức nào.” Tôn Lộ Thường bảo đảm nói.
Lộc Nhi là nhũ danh của Tôn Ngang.
Theo lý mà nói, cùng là tu sĩ Hợp Đạo, cho dù là trưởng bối, lại gọi thẳng nhũ danh như trước kia cũng đã không thích hợp. Nhưng Tôn Lộ Thường vẫn gọi như vậy là vì nhắc nhở “Tôn Ngang” vẫn mang thân phận con cháu Tôn gia.
Để bảo đảm Tôn Ngang có thể thông qua xét duyệt của Vạn Tiên Minh, ba vị Hợp Đạo Tôn gia còn liên thủ khảo nghiệm chiến lực thực tế của Tôn Ngang một phen.
Lý Phàm chỉ lấy phòng thủ làm chủ, thỉnh thoảng phát ra một hai thức pháp thuật uy lực không lớn.
Sau khi kiên trì mấy trăm hiệp, từng bước hiện ra chống đỡ hết nổi.
“Thiên địa chi phách Lộc Nhi ngươi cắn nuốt quả thật có phần không tầm thường, tuy rằng tính tiến công hơi kém, thế nhưng trường vực đóng băng mọi thứ bốn phía lại có thể ngăn cản tuyệt đại đa số thủ đoạn tiến công.”
Ba vị Hợp Đạo Tôn gia rất hài lòng về biểu hiện của Lý Phàm.
Cho dù là Hợp Đạo tân tấn, thực lực như này cũng đủ để báo cáo kết quả cho Tiên Minh rồi.
Trước khi Lý Phàm đến tổng bộ Vạn Tiên Minh, lặng lẽ gọi Ngô Ngưng Lộ đến bên cạnh.
“Ta biết gần đây ngươi luôn trốn tránh ta, là sợ ta trách tội hả?”
“Làm sao lại như thế chứ?”
“Thực ra ta cũng biết, cho dù ngươi không nói, chuyện ta tấn thăng Hợp Đạo cũng không giấu được bao lâu. Có một số việc không cách nào tránh được.”
“Huống chi ngươi ta vốn là một thể. Ta vất vả ba trăm năm, tranh thủ chút chỗ tốt cho người cũng không sao.”
Ngô Ngưng Lộ cảm thấy rất bất ngờ với lời giải thích lần này của Lý Phàm, không khỏi sửng sốt.
Thậm chí còn có chút cảm động.
“Trong khoảng thời gian ta rời đi, một người ngươi vẫn phải cẩn thận.”
“Mấy lão gia hoả trong nhà ngoài miệng nói rất dễ nghe, thực tế thế nào còn chưa nhất định.”
“Lần này ra ngoài, ta đã kết giao với một hảo hữu. Có thể đột phá, người này đã giúp đỡ rất lớn.”
Lý Phàm nói, đưa tới một ngọc phù truyền tin.
“Nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì liên hệ hắn.”
“Hắn hẳn sẽ xuất thủ giúp ngươi hoá giải.”
“Chỉ có điều người này cũng là tu vi Hợp Đạo, mà tính tình có hơi cổ quái. Không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng đừng cầu hắn.”
“Nhớ lấy, nhớ lấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận