Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 390: Mười năm biến mất

“Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi, nếu như không ngoài dự đoán, đỉnh dược vương thật sự ở vực Thương Ngô cũng nên xuất hiện rồi.”
“Mong rằng đám Tô tiểu muội có thể giữ được bốn chiếc đỉnh này, để mình có thể xem thử sự thần bí của đỉnh dược vương.”
Trước khi rời khỏi biệt viện của Luận Đạo Lâu, Lý Phàm lại kiểm tra Thiên Huyền Kính một lượt.
Đầu tiên là xếp hạng của bảng vàng cuộc thi.
Vẫn là vị trí thứ hai không thể lay chuyển được.
Hơn hai năm ở trong Ngũ Hành động thiên điên cuồng tích điểm, đã kéo một khoảng cách khá xa với vị trí thứ ba.
Nếu như tới đây không có biến cố gì lớn, chắc hẳn đến lúc kết thúc cũng vẫn như thế này.
Mà vị trí thứ nhất là Quách Trọng Diệp, bởi vì lý do tích điểm khó hiểu và độc nhất vô nhị kia nên lại càng vượt xa Lý Phàm.
Trước mắt xem ra chắc hẳn không có hi vọng gì để vượt qua y.
Lý Phàm nhìn chằm chằm vào tên của Quách Diệp Trọng: “Giải Ly Điệp...”
“Có lẽ Vạn Tiên Minh căn bản không có ý định đưa nó ra.”
Lý Phàm lạnh lùng hừ, đóng bảng xếp hạng lại, kiểm tra thông tấn hắn nhận được trong những năm nay.
Bởi vì bản thân nằm trong đủ các bí cảnh, Thông Tấn Linh Phù không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Nên phần lớn tin nhắn đều được gửi đến không gian của Thiên Huyền Kính.
Hầu hết là mấy lời thăm hỏi hàn huyên của Hà Chính Hạo, Kinh Huyền đạo nhân thỉnh thoảng được gửi đến, chứ không có chuyện gì quá quan trọng.
Lý Phàm nhìn lướt qua một lượt.
Sau cùng hắn kiểm tra cấp công huân của mình.
“Diễn ba mươi mốt.”
Khoảnh khắc khi Lý Phàm nhìn thấy con số này, trong lòng không khỏi lệch một nhịp.
“Không hổ là kế hoạch ngàn năm của Vạn Tiên Minh, mình chẳng qua chỉ tham dự xây dựng ba tòa trận pháp, vậy mà cấp công huân đã tăng vọt lên ba mươi mốt rồi.”
Nếu như làm nhiệm vụ công huân bình thường chậm rãi, e rằng tu vi Kim Đan cả đời này.
cũng không đạt được đến mức này.”
Tham gia vào việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh Trận, thì sẽ nhận được phần thưởng công huân.
Hơn nữa mỗi khi hoàn thành một tòa trận pháp, đều sẽ tiến hành kết toán theo thời gian thực.
Điều này Kỷ Hoành Đạo đã nói rõ từ lúc tiến hành động viên trước đó rồi.
Sau khi cấp công huân đạt đến mức Diễn ba mươi mốt, thì sẽ lại mở khóa đặc quyền mới.
Đầu tiên là một vài phúc lợi nho nhỏ.
Có thể đăng ký tham quan miễn phí một vài danh lam thăng cảnh nào đó của Vạn Tiên Minh, ví dụ như Thần Tàng Bác Vật quán ngày trước đã từng thấy.
Hoặc chẳng hạn như có thể xin điều động chức vụ có cùng đẳng cấp qua khu vực khác.
Nếu như ban đầu Hà Chính Hạo có đặc quyền này, thì không cần phải làm phiền nhà tiên tri hay Kinh Huyền đạo nhân nữa, có thể trực tiếp được điều đến Thiên Vũ châu rồi.
Ngoài ra, điều Lý Phàm chú ý hơn cả là giải mãi của một số tài liệu cấm kỵ.
Rất nhiều thông tin trước đó không thể tra cứu được, lúc này Lý Phàm lại có thể nhìn thấy được từ trong Thiên Huyền Kính.
Ví dụ như tài liệu thi tuyển vào Vạn Tiên Minh nhậm chức mỗi mười năm một lần.
Hai mắt Lý Phàm sáng lấp lánh, ghi chép lại hết tất cả những đề thi từ năm định neo thứ 9 trở về sau.
Chính vào lúc Lý Phàm đang hăm hở háo hức tìm kiếm, ngụp lặn trong đủ các loại thông tin, hai ngày nghỉ ngơi nhanh chóng trôi qua.
Vào ngày nghỉ ngơi cuối cùng, Lý Phàm bỗng lại nhận được truyền tin từ Cốc Du Quang và Hạng Liệu.
Hai người họ tìm hết một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lý Phàm ở trong Thiên Tinh Biệt Việt.
Trong lòng họ cảm thấy khá lo lắng, vậy nên gửi tin hỏi thăm.
Sau khi Lý Phàm trả lời bọn họ rằng mình vẫn bình an, vào khoảnh khắc cuối cùng, đã quay trở lại hiện trường tiệc chúc mừng.
Trong Thiên Tinh Biệt Viện, đèn đuốc sáng trưng.
Người đến kẻ đi như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.
“Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, vậy nên đã đi nghỉ ngơi trước một lát. Xin được lượng thứ.” Lý Phàm mỉm cười nói.
Hai người Hạng Liễu liên tục gật đầu, bày ra dáng vẻ vô cùng cảm thông, thấu hiểu.
“Thế nhưng vẫn tiếc thật đấy.” Cốc Du Quang lắc đầu than thở.
“Ồ? Đạo hữu nói vậy là có ý gì?” Lý Phàm hỏi.
Hạng Liễu tiếp lời nói: “Đạo hữu có điều không biết, hôm qua ‘Không U tiên tử’ danh tiếng lẫy lừng của Vạn Tiên Minh đã đến đây thăm hỏi đấy.”
“Đạo hữu đã bỏ lỡ một cơ hội để ngắm nhìn tận mắt mỹ nhân rồi, thật sự là vô cùng đáng tiếc!”
Cốc Du Quang cũng cực kỳ tán thành: “Không U tiên tử có dung mạo vô song, quả là một vẻ đẹp hiếm thấy thời nay. Lưu Ảnh Thạch mà ta sưu tầm cũng không thể thể hiện được một phần vạn vẻ đẹp của nàng ấy. Vẻ đẹp đó đã vượt qua cực hạn ngôn từ có thể miêu tả. Chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới có thể hiểu rõ thật sự là danh bất hư truyền.”
Lý Phàm còn cho rằng là chuyện gì, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử mà thôi.
Lúc này hắn mới mỉm cười, không cho là vậy nói: “Một lão già sắp chết như ta, còn quan tâm đến những điều này sao?”
Cốc Du Quang không khỏi nghiêm túc hẳn lên, hạ thấp giọng nói: “Nếu như đạo hữu có thể có cơ hội được gần hơi thơm, nói không chừng lại có cơ hội nghịch thiên cải mệnh cũng nên.”
“Không U tiên tử, thể chất của nàng ấy rất đặc biệt...”
“Ừm, ngươi biết đó.”
Lý Phàm mỉm cười lắc đầu.
Hạng Liễu cũng cảm thấy đề tài này có chút không thích hợp, lập tức mở miệng đổi chủ đề: “Đạo hữu tiếp theo đây có dự định gì?”
“Thích tiền bối đã công bố tình hình tiến độ xây dựng tổng thể của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận trong cả Vạn Tiên Minh hiện giờ rồi, chỉ cần là tu sĩ đã từng tham gia xây dựng Tỏa Linh Trận ở Ngũ Hành Đại động thiên, thì đều có thể tự do lựa chọn mục tiêu tiếp theo.”
Nói rồi, y lấy từ trong nhẫn lưu trữ ra một miếng tinh thể tựa ngọc giản, đưa cho Lý Phàm.
Sau khi Lý Phàm nhận lấy kiểm tra thử, cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Tiến độ xây dựng nhanh đến vậy sao.”
So với hơn hai năm trước được thấy từ chỗ Hoàng Phủ Tùng.
Thì hiện giờ có thể thấy nhiệm vụ xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh Trận, gần như đã sắp sửa hoàn thành toàn bộ rồi.
Tiến độ tổng thể đã gần đạt đến 95%.
“Còn không phải là do những tiếng phản đối đó làm loạn gây ra sao.”
Cốc Du Quang nhún vai: “Dạo gần đây làn sóng phản đối Thiên Huyền Tỏa Linh Trận càng ngày càng trở nên dữ dội. Có những nơi chậm chí còn xảy ra chuyện dùng vũ lực để ngăn cản viện xây dựng trận pháp. Tuy ngay sau đó lập tức bị dập tắt, nhưng cũng nói rõ được sự nguy hiểm của cục diện hiện giờ.”
“Vì để tránh đêm dài lắm mộng, khoảng thời gian này mọi người đều dốc hết toàn lực, một khắc cũng không ngơi tay để làm việc.”
Hạng Liễu cũng vô cùng buồn bã: “Thật sự không thể hiểu nổi, tại sao lại có những người phản đối gay gắt như vậy chứ.”
“Nếu như bọn họ nhìn thấy biểu hiện của Tỏa Linh Trận ở Ngũ Hành động thiên, chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.” Cốc Du Quang nghiêm túc nói: “Chỉ tiếc là Thích tiền bối đã từng dặn dò, đó là tin tức tuyệt mật, không được phép truyền ra ngoài. Nếu không thì sao phải nói này nói nọ với họ.”
Lý Phàm ngoài mặt gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng lại thầm mắng: “Nếu như những người phản đối kia tận mắt nhìn thấy uy lực của Tỏa Linh Trận, sợ rằng dù liều mạng cũng muốn ngăn cản.”
“Không sao, chờ đến ngày Thiên Huyền Tỏa Linh Trận chân chính tấn cấp, tất cả mọi nghi ngờ chất vấn đều sẽ tự được hóa giải thôi.” Bên cạnh ba người bỗng vang lên giọng nói của Thích Bất Dịch.
Mấy người Lý Phàm ngạc nhiên, vội vàng hành lễ với nàng ta.
Thích Bất Dịch xua tay, có vẻ như vì uống không ít linh tửu, nên vẻ mặt ửng hồng ngà ngà say.
Nàng ta nói với Lý Phàm: “Ngươi cũng yên tâm, Vạn Tiên Minh tuyệt đối sẽ không bạc đãi người có công đâu. Chuyện giúp ngươi kéo dài tuổi thọ đã được phê chuẩn, không lâu sau bảo vật sẽ được đưa tới. Nếu như không ngoài dự đoán, thọ nguyên còn dư có thể đủ để ngươi kiên trì đến khi đột phá Nguyên Anh.”
Hạng Liễu và Cốc Dư Quang nghe vậy, đều vô cùng vui mừng.
Lý Phàm cũng tỏ vẻ rất cảm kích, cảm tạ Thích Bất Dịch.
Đúng lúc mấy người đang nói chuyện, một tia nắng chiếu vào trong Thiên Tinh Biệt Việt.
“Ô, trời sáng rồi.”
“Giống như đêm đen cuối cùng cũng sẽ trôi qua vậy.”
“Nhờ có Thiên Huyền Tỏa Linh Trận, Vạn Tiên Minh chắc chắn sẽ nghênh đón một tương lai cực kỳ tươi sáng.”
Ánh mắt Thích Bất Dịch mê ly, nhưng lại vô cùng kiên định nói.
Mấy người đám Lý Phàm liếc mắt nhìn nhau, cũng gật đầu phụ họa.
Đúng vào lúc này, rất nhiều tin tức bỗng từ hư không xuất hiện trong tấm trí của Lý Phàm.
Đó là những trải nghiệm của phân thân đã biến mất một cách khó hiểu trước đó...
“Châu Nguyên Đạo, mười năm biến mất...”
Ngay sau đó, vẻ mặt Lý Phàm không khỏi lập tức thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận