Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 801: Thiên nữ muốn cứu thế

Trong khi mọi người đều đang nín thở nhìn chăm chú, thì vị tiên trưởng kia gầm lên một tiếng, tay lập tức đỡ lấy hỏa thạch khổng lồ.
Hai luồng sức mạnh to lớn trong nháy mắt va chạm.
Từ hỏa thạch to lớn lại bạo phát ra vô số mảnh nhỏ.
Mắt thấy nó sẽ bay vụt xuống phía dưới, tiên trưởng lập tức ra tay lần thứ hai!
Một bàn tay chậm rãi đón lấy hỏa thạch đưa lên, tay còn lại liên tục phát ra từng tia sáng.
Tiêu diệt đá vụn bay ở bên dưới,
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, kiếp nạn diệt vong đã bị tiêu trừ.
Người phàm Đại Ly ngẩn ra, sau đó bắt đầu khóc lóc.
Tất cả đều hướng về bóng dáng trên bầu trời dập đầu bái lạy, đồng thời trong miệng còn không ngừng kêu to: “Đa tạ tiên sư ơn cứu mạng!”
Sự tồn tại của người tu tiên trong kinh thành Đại Ly cũng không phải là chuyện gì bí mật.
Dù sao cứ cách một khoảng thời gian, đều sẽ có tiên nhân hạ phàm.
Rất nhiều năm trước, còn xảy ra chuyện “Tiên nhân giận giữ, máu chảy thành sông”,
Cho nên sau khi vị tiên trưởng này ra tay cứu người trong cả tòa thành, trong lòng chúng nhân đều dâng lên sự biết ơn, lại còn có phần sợ hãi.
Dù sao thì ở trong mắt tiên nhân, người phàm cũng chẳng khác gì con kiến.
Mà hiện tại, lại có một vị vì cứu tính mạng của đàn kiến mà ra tay.
Điều này sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc cơ chứ?
Trong thành, người phàm quỳ một chỗ, không dám đứng dậy.
Tiên trưởng vô hiệu hóa lực va chạm của hỏa thạch khổng lồ rồi ném nó ra phía ngoại thành hoang vu không người.
Âm thanh chấn động vang xa cả dặm, tiên trưởng nhanh chóng bay về phía trung tâm của ngọn núi lửa.
Không bao lâu, khói đen cuồn cuộn của ngọn núi lửa cũng chậm rãi biến mất.
Ngọn núi lửa dữ dội một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Thế giới Đại Ly, tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh này, đều không nhịn được mà reo hò mừng rỡ sau khi sống sót khỏi đại nạn.
Mà hoàng đế Đại Ly dẫn đầu đám đông xếp hàng trong thành, chờ tiên sư đến.
Đáng tiếc, Tđợi đến ba ngày ba đêm cũng không thấy tiên sư xuất hiện.
Trong lòng hoàng đế Đại Ly bất an, không biết chính mình đã làm sai cái gì.
Liên tiếp mấy ngày, trằn trọc khó ngủ.
Thẳng đến bảy ngày sau, có người báo lại, nói là vùng đất bằng phẳng ở ngoại thành bỗng nhiên dâng lên thành một ngọn núi nhỏ.
Mà ở trên đỉnh ngọn núi, hình như có người ở đó.
Hoàng đế Đại Ly nghe xong, trong lòng chấn động mạnh.
Biết đây là thủ đoạn của Tiên gia, hắn vội vàng dẫn người tới đó.
Đáng tiếc khi đến chân núi, lại như có một kết giới vô hình ngăn trở, không cho họ tiến thêm một chút nào nữa.
“Người có duyên tự khắc gặp lại.”
“Người vô duyên xin hãy quay về.”
Một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi rụt rè nói với hoàng đế.
Mà Tô đại học sĩ ở trong đội ngũ quan cư, khoảnh khắc nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn rõ người nói chuyện chính là muội muội Tô Ngữ Tình của mình, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Cũng may hảo hữu bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy hắn.
“Tô học sĩ, chẳng lẽ ngươi biết vị tiên nữ này?”
Tô học sĩ chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, dù có đầy bụng kinh luân, nhưng lúc này lại chẳng thể thốt ra được nửa lời.
Sau khi Tô Ngữ Tình lấy hết can đảm đuổi quan văn quan võ của triều đình đi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nàng vỗ ngực, gõ nhẹ vào người ca ca trong đám đông, lại quay đầu nhìn về phía nhà tranh trên núi, không khỏi có chút phiền não.
Cách đây không lâu, vị tiên sư này bỗng nhiên xuất hiện trong phủ học sĩ.
Nói rằng nàng có tiên duyên, sau đó không nói hai lời, đã đưa nàng đến ngọn núi này.
Sau lại truyền thụ cho nàng một môn tiên pháp, dặn dò nàng tĩnh tâm tu hành.
Mà bây giờ nàng tâm loạn như ma, làm gì có tâm tư đi tu luyện!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Ngữ Tình hạ quyết tâm, đi vào nhà tranh, gõ nhẹ cửa phòng.
Cửa phòng tự động mở ra, vị tiên trưởng kia ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt tĩnh tu.
“Có chuyện gì?”
“Bái kiến tiên sư.” Tô Ngữ Tình trước tiên cúi đầu hành lễ, rồi sau đó cố lấy dũng khí nói: “Vẫn mong tiên sư để ta trở về. Tiểu nữ không cầu thành tiên. Chỉ muốn bầu bạn với người nhà, bình an vượt qua quãng đời còn lại.”
Lời này, từ trong miệng của một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi nói ra, có vẻ không hợp tuổi.
Nhưng với tích cách của Tô Ngữ Tĩnh, có lẽ cũng chẳng có gì mâu thuẫn.
Sau khi nói xong lời này, trái tim Tô Ngữ Tình lập tức nhảy loạn.
Nàng tận mắt chứng kiến ngày đó tiên sư ra tay giải quyết hỏa thạch, nếu chính mình chọc giận đối phương…
Không đúng, tiên sư đã cứu nhiều dân chúng trong thành như vậy. Chắc hẳn phải là người tốt đúng không?
Tô Ngữ Tình nghĩ như vậy.
Tiên sư vẫn chưa trả lời.
Ngôi nhà tranh phút chốc lâm vào trạng thái trầm lặng kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Tiên duyên tuyệt đối chưa bao giờ cưỡng cầu.”
“Nếu người thực sự không muốn tu hành, ta cũng sẽ không ép ngươi.”
“Có điều, sau này người tận mắt nhìn người thân bên mình chết thảm, tuyệt đối đừng hối hận.”
Tô Ngữ Tình hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch: “Người thân chết thảm?”
Tiên sư vẫn không giải thích, lần thứ hai nhắm mắt lại: “Ngươi đi đi.”
Tô Ngữ Tình chỉ cảm nhận được một cơn gió thổi qua, chính mình lúc đó cũng xuất hiện bên ngoài ngôi nhà.
Cánh cửa đóng lại, trong lòng Tô Ngữ Tình tràn đầy mờ mịt.
Nàng thất thần đi xuống núi, trong đầu chỉ còn sót lại câu nói kia của tiên sư.
Sắp đi ra khỏi phạm vi của tiên sơn, nàng lại có chút do dự.
“Tiên sư chắc chắn sẽ không lừa ta.”
“Người thân chết thảm…”
Không biết vì sao, trong đầu Tô Ngữ Tình lại hiên lên cảnh tượng khủng bố ngày đó, núi lửa và mây đen che khuất bầu trời.
Nàng giật mình, ngay lập tức hiểu được cái gì đó.
Nàng vội vàng đổi hướng chạy về phía căn nhà tranh trên đỉnh núi.
“Tiên sư, chẳng lẽ núi lẽ còn có thể lại bùng nổ sao?”
Nàng chạy tới môn phi hỏi.
Bên trong không có bất kì âm thanh nào truyền ra.
Tô Ngữ Tình cố gắng mở cửa, nhưng cánh cửa vẫn như cũ bất động.
Trong lòng càng lúc càng lo lắng, nhưng cũng không dám ở trước mặt tiên nhân làm ra hành động lỗ mãng.
Tô Ngữ Tình phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói: “Tiên sư, tiểu nữ bằng lòng đi theo ngài, dốc lòng tu luyện!”
Vẫn không hề có đáp lại.
Tô Ngữ Tình cắn răng, duy trì tư thế này, vẫn không nhúc nhích.
Là con gái của lão học sĩ, Tô Ngữ Tình đã nhận được vô vàn sự yêu mến ngay từ khi nàng sinh ra.
Quen với việc được nuông chiều từ bé, sau một nén hương, toàn thân nàng đau nhức vô cùng, không thể kiên trì được nữa.
Nhưng dường như nàng thấy được ngọn núi lửa phun trào lần thứ hai, cảnh tượng Đại Ly bị diệt vong chỉ trong một chốc.
Ánh mắt lại trở nên kiên cường, cắn răng chịu đựng.
Một canh giờ, hai canh giờ…
Thẳng đến bốn năm canh giờ trôi qua, ý thức của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi nàng ngất đi, hình như nghe thấy âm thanh mở cửa.
Tô Ngữ Tình mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Ly giới nghênh đón ngày tận thế.
Khói núi lửa bốc lên cuồn cuộn, thẳng đến chín tầng trời. Nham thạch nóng chảy tùy ý chảy xuôi, đại địa không còn sự sống.
Giống như địa ngục trần gian.
Cảnh tượng tàn khốc này, khiến cho nàng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
“Ngươi nhìn rõ chưa? Đó chính là tương lai của Ly giới.” Tiên sư nhàn nhạt nói.
“Mong tiên sư cứu lấy Ly giới!” Không biết từ khi nào, hai mắt Tô Ngữ Tình đã đẫm lệ.
Lần thứ hai dập đầu cầu khẩn.
“Ta chỉ cứu được nhất thời, chứ không thể cứu được cả đời.” Tiên trưởng nghĩ về ngày tận thế, thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận