Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1277: Mật tàng bách văn tiên

Đời này của Lý Phàm cũng từng cố gắng tiến hành phân loại Triện Tự Chân Tiên mà mình từng gặp.
Nhưng đó là từ góc độ uy năng cụ thể của từng loại Triện Tự Chân Tiên, ví dụ như phá hoại, chiếu lệnh, tăng ích vân vân…
Mà ở trong Đoạn Tiên lâu của bên kia tinh hải lại đến từ góc độ mới lạ.
Tức là: ‘Đạo’ do Triện Tự Chân Tiên miêu tả có phải đã bị một vị Chân Tiên chiếm giữ, hoặc là nói đã từng bị Chân Tiên chiếm giữ không.
Dựa vào miêu tả từ nhiều tài liệu lịch sử trong Đoạn Tiên lâu, mấy loại Triện Tự Chân Tiên khác nhau thì sự khó khăn cùng với mức độ nguy hiểm của việc nhập đạo tu hành hoàn toàn khác nhau.
Nếu như đạo Chân Tiên đã chiếm lấy, phàm là kẻ nào mưu toan lấy chữ nhập đạo, toàn bộ đều sẽ tan thành mây khói và bặt vô âm tín dần dần mất hẳn trong khoảnh khắc “đắc đạo”, cho dù có thực lực cao như nào và tài năng đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi.
Nếu như trên đạo đã không còn Chân Tiên, vậy cho dù có chút tác dụng phụ, người phàm tục cũng có thể nhìn trộm đại đạo chi cảnh được miêu tả trong Triện Tự Chân Tiên.
Lý Phàm cẩn thận phỏng đoán, trước mắt dựa vào “cống hiến” của hắn có thể vụn vặt hiểu được cảm ngộ của người xưa.
Có sự khác biệt về bản chất với phương pháp phác họa và thử miêu tả ra Triện Tự Chân Tiên, trên dưới Đoạn Tiên lâu thậm chí Huyền Tiên Chu, thay vì nói là điều động lực lượng của Triện Tự Chân Tiên, chi bằng nói là mượn di khí giới diệt để dẫn động dư âm của tiên lực.
Cái gọi là nhập đạo cũng không phải là bản thân thật sự đi vào con đường Chân Tiên.
Nó càng giống như thân thể, thần hồn và ý thức dung nhập vào trong di khí giới diệt, đạt được một số đặc tính được sinh ra dưới sự tôi luyện của thời gian, vì thế có thể dẫn động tiên lực tinh hải còn sót lại tốt hơn.
Không nghi ngờ gì đây là phương pháp đầu cơ trục lợi.
Nếu như hoàn cảnh thay đổi, trong tinh hải không còn nhiều tàn dư tiên lực thì cho dù có thể “nhập đạo”, uy lực thi triển ra cũng sẽ suy yếu đáng kể.
Mà phương pháp phác họa hình dáng căn bản của Triện Tự Chân Tiên Lý Phàm sử dụng, dù hạn chế về địa điểm thế nào thì chỉ cần liên quan đến trình độ thực lực của bản thân thi pháp giả cùng với mức độ lĩnh ngộ về Triện Tự Chân Tiên.
Đương nhiên, đây chỉ là nhận thức trước mắt của người đã từng tận mắt nhìn thấy Triện Tự Chân Tiên là Lý Phàm.
Sợ rằng người tiên chu tuyệt đối sẽ không đồng ý. Trừ khi Lý Phàm bằng lòng chia sẻ hình dáng cơ bản của Triện Tự Chân Tiên.
Dựa vào tích góp mấy nghìn năm qua của tiên chu, nếu có thể nhìn thấy diện mạo thật của Triện Tự Chân Tiên, sợ rằng thực lực của toàn bộ tiên chu sẽ tăng mạnh về chất trong khoảng thời gian ngắn...
Chẳng qua Lý Phàm sẽ không ngu đến như vậy.
Vẫn là giống như bây giờ, thỉnh thoảng nộp lên một phần “cảm ngộ” để đổi lấy sự thoải mái và an toàn. Dù sao cũng là lấy cảm hứng từ ‘Triện Tự Chân Tiên’ chân chính, cho dù góc độ quái lạ cũng tuyệt đối chính xác.
“Đây chính là sự khác biệt về bản chất có thể nhìn thấy của chân truyền. Bọn họ trăm phương nghìn kế cố gắng tái hiện lại bản nguyên từ các quan niệm về Triện Tự Chân Tiên. Mà ta có may mắn đã sớm nhìn thấy diện mạo thật của bản nguyên, từ trên xuống dưới đương nhiên là vô cùng thông thuận.”
Tuy Lý Phàm kiên định cho rằng phương pháp của tiên chu cũng chỉ là tiểu đạo mưu lợi, nhưng không thể phủ nhận rằng đối với đám kiến hôi dưới Chân Tiên như bọn họ, nếu có thể điều động lực lượng vốn thuộc về Chân Tiên thì làm như vậy hoàn toàn đáng giá.
Dù sao ở tinh hải chí ám, sinh tồn mới là ưu tiên hàng đầu.
Nếu không có những thành quả nghiên cứu về Triện Tự Chân Tiên này, sợ rằng Huyền Tiên Chu đã sớm trở thành một phần trong đống hoang tàn của tinh hải vô tận rồi.
Mà lần này Lý Phàm hướng dẫn Huyền Tiên Chu bắt được phi chu của Vạn Tiên Minh, ngoại trừ muốn góp nhặt chút công huân cho thân thể này của mình ra, nguyên nhân càng quan trọng hơn là muốn dựa vào miệng của đám Hợp Đạo Vạn Tiên Minh để tiết lộ sự tồn tại của Truyền Pháp thiên tôn.
Ẩn náu ở trong Huyền Tiên Chu lâu như vậy, cuối cùng Lý Phàm cũng hiểu rõ thân phận của vị tu sĩ thần bí gặp được khi lần đầu tiên đến biển Di Khí.
Bọn họ đều từng là thành viên của Huyền Tiên Chu, thậm chí còn là một trong những người nắm quyền tối cao của tiên chu. Chỉ có điều mấy trăm năm trước, bởi vì bị một kẻ ngoại lai mê hoặc, không biết đã bí mật đạt được thỏa thuận hợp tác gì mà mặc kệ kẻ ngoại lai này tiến vào trong ‘Bách Văn Tiên Lục’ - cơ mật tối cao của tiên chu.
Kẻ ngoại lai này đã nói là chỉ mượn đọc ghi chép bí mật thời thượng cổ được bảo tồn trong đó, nhưng mà sau khi kẻ đó tiến vào, mãi đến thời gian đã hẹn trước vẫn chẳng thấy hắn ra ngoài. Người trên tiên chu nhận ra không đúng, vội vàng kiểm tra, nhưng ngạc nhiên phát hiện rất nhiều bí tàng trong ‘Bách Văn Tiên Lục’ đều đã biến mất.
Cùng theo đó là kẻ ngoại lai kia và ba vị Hợp Đạo chịu trách nhiệm trông chừng đều biến mất dưới tình huống không ai nhận ra.
Tiên chu chấn động, nhóm những người nắm quyền kia bị xử lí, bởi vậy xảy ra một cuộc nội loạn quy mô nhỏ. Cuối cùng kết thúc bằng kết quả một vài người trốn khỏi tiên chu.
Nhưng đám người kia vẫn không chịu buông tha cho tiên chu, thêm vào đó tinh hải chí ám lớn như thế, cũng không có nơi nào mà hắn có thể đi, bởi vậy đã ẩn núp ở biển Di Khí, để có một ngày có thể phản công và lại lần nữa trở về trong Huyền Tiên Chu.
Mà về phần tiên chu, tuy vẫn chưa từ bỏ vây quét với những người này, nhưng muốn lùng bắt trong tinh hải mênh mông đâu dễ dàng như thế.
Cũng chỉ có thể mặc kệ cho những người này tồn tại.
Trên dưới tiên chu vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với kẻ ngoại lai gây nên trận nội loạn kia. Nhất là những mật tàng đã đánh mất là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng người trên tiên chu.
Thế nhưng thân phận của kẻ ngoại lai kia cực kỳ thần bí, có lẽ chỉ có những kẻ phản bội tiên chu mới có thể biết được.
Kể từ sau đó, kẻ đó cũng không xuất hiện nữa.
Tuy Lý Phàm chưa xác định được Truyền Pháp có phải là kẻ ngoại lai đó hay không, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tạo ra “khả năng” hai người này là cùng một người.
Dù sao tinh hải chí ám hiện nay ngoại vật khó khăn, vốn cũng không còn bao nhiêu người sống.
Ở gần tường cao, lại vừa thần bí khó lường...
Ngoại trừ Truyền Pháp và Thiên Y thì còn ai nữa?
Lý Phàm tin tưởng, nếu như phía tiên chu biết được ở phía xa biển Di Hải, trong biển Tàn Giới càng mênh mông hơn còn quanh năm che giấu một cường giả rất có thể là kẻ thù thượng cổ, chắc chắn bọn họ sẽ thử đến đó thăm dò thực hư một phen.
Dù sao bên giường há có thể cho kẻ khác ngủ yên, đây chính là đạo lý thiên cổ không thay đổi.
Mà Lý Phàm cũng có thể mượn tay của Huyền Tiên Chu, nhân cơ hội thăm dò thực hư của Truyền Pháp và Thiên Y.
Không ôm chờ mong to lớn gì, nhưng cho dù có thể thăm dò thêm bất kỳ tin tức nào cũng là tốt rồi. Dù sao đối với Lý Phàm đó cũng chỉ là tiện tay thúc đẩy, hoàn toàn không có bất kỳ phí tổn nào.
“Thắng lợi cuối cùng có lẽ chính là xây dựng trên những tình báo không đáng kể này. Tiên chu và Thánh Hoàng đều là con cờ mà ta dùng để thăm dò.”
Lý Phàm đọc lại một phần tài liệu lịch sử, trong lòng nghĩ như vậy.
Về phần tao ngộ của những Hợp Đạo của Tiên Minh, căn bản là không nằm trong phạm vi xem xét của hắn. Dù sao ở trong Huyền Hoàng giới bọn họ cũng đều là tài liệu tiêu hao cả thôi.
Nhưng khiến Lý Phàm không ngờ đến chính là, sau ba ngày Hợp Đạo tóc dài Uông Hải đi mà lại quay về, thuận tiện mang đến một phần ghi chép tra khảo.
“Triệu huynh, ngươi nhìn xem trên phi chu này đã xảy ra chuyện gì mà đặc sắc thật.”
Lý Phàm nhìn thoáng qua, khẽ cau mày: “Phi chu này mạnh như vậy à? Tu sĩ Hợp Đạo giống như khẩu phần lương thực…”
Uông Hải gật đầu: “Bọn ta cũng phải huyết chiến với nó ba trận, cuối cùng mới đánh tan phòng ngự của nó. Hơn nữa tiêu hao không ít di khí.”
“Nhưng nhìn chung không thua lỗ. tài nguyên của mỗi Hợp Đạo mang trên người đều có thể nói là xa xỉ. Lại càng không nhắc đến cái thứ gọi là ‘thiên địa chi phách’ chứa bên trong phi chu...”
Lý Phàm hơi ngẩng đầu, giả ngu nói: “Thiên địa chi phách này rốt cuộc là cái gì? Pháp tắc thế giới cụ thể hóa?”
Uông Hải mỉm cười: “Nếu chỉ là vậy thôi thì ta cũng sẽ không phấn khích đến nỗi vất vả đi một chuyến báo tin vui với ngươi như thế. Cái này gọi là thiên địa chi phách, ngoại trừ lực lượng pháp tắc của Tu Tiên giới ra, còn kèm theo một phần lực lượng tương đương nền tảng xây dựng nên thế giới.”
“Nếu như so sánh Tu Tiên giới với một tòa nhà, vậy những thiên địa chi phách này có thể xem như trụ cột để xây nhà! Mà đúng là Huyền Tiên Chu chúng ta đang thiếu hụt thứ đó! Có sự bổ sung của những ‘nhiên liệu’ này, đủ để tiên chu chúng ta thuận lợi vận hành thêm trăm năm!”
Không hề nghi ngờ, từ giọng nói của Uông Hải có thể thấy rõ sự vui mừng trong nội tâm hắn.
Hắn lại lải nhải bổ sung không dứt: “Thậm chí bản thân phi chu kia cũng có thể phá bỏ, góp một phần nhỏ cho tiên chu chúng ta. Thu hoạch mang lại cho tiên chu trong sự dự kiến từ chỗ u minh của Triệu huynh lần này tuyệt đối có thể so với hàng chục di khí!”
Lý Phàm tiếp tục cúi đầu lật xem tài liệu lịch sử: “Ta chỉ quan tâm có phần thưởng cụ thể gì. Đúng rồi, nơi tên là Trưởng Lão hội thế giới của Huyền Hoàng giới rốt cuộc nói như thế nào? Thịt mỡ tuy xa một chút, nhưng dù sao cũng có thể cứu mạng.”
Uông Hải nhún vai: “Đám người Trưởng Lão hội kia ngươi còn không hiểu rõ sao, mọi thứ đều lấy ‘đại cục’ và ‘tương lai tiên chu’ làm cớ. Việc viễn chinh kéo dài qua tinh hải...”
“Ta thấy chỉ có ngày nào tiên chu chúng ta thật sự cùng đường mới làm như vậy.”
Lý Phàm nghe vậy, trầm ngâm gật đầu: “Nhưng đáng tiếc, trong u minh ta nhìn thấy tương tự với những tu sĩ Hợp Đạo trên phi chu cũng đã là chiến lực mạnh nhất của Huyền Hoàng giới. Số lượng Trường Sinh kỳ mạnh hơn một chút cũng chỉ có trên đầu ngón tay. Nếu như tiên chu của chúng ta bay đến, chắc chắn bọn họ không có tí sức phản kháng nào...”
Uông Hải gật đầu đồng ý, đầy khinh thường: “Cũng chỉ là một đám kí sinh trùng may mắn còn tồn tại trong Tu Tiên giới thôi, theo ta thấy không cần toàn bộ lực lượng của tiên chu, chỉ cần ba đến năm người nhập đạo là có thể dễ dàng trấn áp Huyền Hoàng giới.”
Uông Hải lại thở dài, có phần tiếc hận: “Chỉ tiếc Trưởng Lão hội không cho.”
Lý Phàm không đáp lại, lại hỏi: “Phần thưởng của ta là cái gì? Hẳn không phải là Trưởng Lão không tỏ vẻ gì với cống hiến lớn như vậy đấy chứ?”
Lúc này Uông Hải mới không thừa nước đục thả câu nữa, thật cẩn thận lấy ra một miếng ngọc giản.
Khoảnh khắc ngọc giản xuất hiện, ánh mắt của Lý Phàm ngưng lại.
Hắn nhạy bén phát hiện, một nửa trâm ngọc trên đầu Uông Hải run rẩy không thôi. Mà bản thân miếng ngọc giản kia mơ hồ tản ra dao động lực lượng của Triện Tự Chân Tiên.
“Đây là...”
Rất nhanh Lý Phàm phản ứng lại: “Bản thân ngọc giản chính là di khí giới diệt?”
Uông Hải có phần đắc ý nói: “Đúng vậy, xem như là ‘ngọc giản giới diệt’ thứ ba tiên chu chúng ta thu thập được. Mỗi lần quan sát ngọc giản giới diệt này lực Chân Tiên kèm theo trên nó sẽ bị tiêu hao một phần, thế nên đặc biệt trân quý. Lần này Trưởng Lão hội chính là ra tay hào phóng.”
“Trong ngọc giản này ghi lại gì vậy?”
“Ta cũng muốn biết, nhưng mà không có tư cách đó. Chính ngươi xem là biết liền. Nhanh lên chút đi, sau khi ngươi đọc xong ta còn phải thu hồi.” Uông Hải có phần hâm mộ nhìn ngọc giản trong tay Lý Phàm, thúc giục hắn.
Lúc này Lý Phàm mới nghiêm túc, phân ra thần thức chui vào trong đó.
Ngọc giản giới diệt chính là một loại cực kỳ đặc biệt trong di khí giới diệt.
Không giống với pháp bảo bình thường được lực Chân Tiên thấm vào năm này tháng nọ, tuy bản thân ngọc giản giới diệt sẽ không nhiễm phải lực lượng của Triện Tự Chân Tiên, nhưng lực Chân Tiên sẽ thấm vào nội dung ghi lại trong ngọc giản.
Khiến cho nó xảy ra “dị biến” nào đó.
Hoặc là nói thăng hoa.
Nội dung sau khi thăng hoa giống như nhận được chỉ bảo của Chân Tiên, có sự vượt bậc về chất.
Công pháp bình thường biến thành công pháp Chân Tiên. Dù cho là luận án vô cùng đơn giản thì sau khi nhiễm phải lực lượng Chân Tiên cũng sẽ biến thành sự tồn tại có thể ngộ đạo.
Tóm lại, ngọc giản giới diệt là một trong những cách có thể tiếp xúc gũi với ‘Chân Tiên’ một cách vô hại.
Khi thần thức tiến vào ngọc giản giới diệt, thứ đầu tiên tràn vào chính là nội dung nguyên bản của ngọc giản.
Một pháp môn rèn luyện ý chí bình thường. Nhìn phẩm cấp của nó cao nhất chỉ có Hóa Thần.
Ngay lập tức sau khi đọc xong thần thức cảm nhận được thay đổi đột ngột.
Văn tự vốn bình thường không có gì lạ dường như sống lại ngay sau đó, vặn vẹo, dị hoá, biến thành ký tự hoàn toàn mới.
Lại trải qua một hồi thay đổi vị trí, trong nháy mắt một tiên pháp hoàn toàn mới xuất hiện sống động trên giấy.
“Hửm?”
Trong lòng Lý Phàm hơi chấn động, nhanh chóng nghiên cứu kỹ lưỡng phương pháp mới này vài lần.
Cảm giác quen thuộc lại xa lạ chậm rãi ùa lên cùng với hắn không ngừng hiểu sâu hơn.
“Tiên Tâm Chú?”
“Nhưng không phải là Huyền Hoàng.”
“Hơn nữa... chỗ nhỏ bé vẫn có sự khác biệt. Dù sao không phải là Chân Tiên chân chính thôi diễn, thân truyền mà là tự ngọc giản diễn hóa. Thậm chí có thể nói là phiên bản suy yếu của Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú.” Trong lòng Lý Phàm thầm nghĩ đáng tiếc.
Chỉ có điều trên mặt vẫn ra vẻ rất là kích động, dáng vẻ trầm mê trong đó.
Khi văn tự trôi nổi trong đầu dần dần nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Lý Phàm mới trả lại ngọc giản giới diệt một cách bất đắc dĩ, đồng thời còn nói: “Không hổ là tiên pháp. Có pháp môn này, sau này ta có thể đảm bảo là không bị tâm ma quấy nhiễu. Thậm chí khi hiểu được Triện Tự Chân Tiên, tác động tiêu cực phải nhận cũng giảm đi rất nhiều.”
“Cảm ơn các vị trưởng lão thay ta!”
Uông Hải nghe vậy, liếc nhìn ngọc giản giới diệt trong tay theo bản năng, sau đó mạnh mẽ kìm hãm tâm tư nhìn lén.
Trước hết không nói trên nó có cấm chế của Trưởng Lão hội, hắn không thể nhìn trộm. Không cho mà nhìn chính là đại kỵ của tiên chu.
Dù cho là hắn, phạm vào cũng chỉ có kết quả biến thành một tài liệu sống để nghiên cứu Tiên Triện.
“Ta có thể có được thu hoạch như vậy, còn phải cảm tạ Uông huynh ngươi bấy lâu nay dắt mối cho ta. Đây là cảm ngộ của ta, xin hãy nhận lấy.” Lý Phàm thấy được vẻ mặt đối phương, khẽ nhắm mắt và ngưng thần, bỗng nhiên khắc một ngọc giản ngay tại chỗ và đưa qua.
Uông Hải thấy thế thì mừng rỡ: “Cảm ơn Triệu huynh! Sau này bất chấp gian nguy thế nào ta cũng sẽ không ngần ngại!”
Sau khi nói lời khách sáo xong, hắn trực tiếp nhận lấy ngọc giản và nhìn lại.
Đắm chìm trong đó, mặt mày hớn hở.
Sau hồi lâu, lấy lại tinh thần từ trong cảm ngộ, Uông Hải trực tiếp nghiền nát ngọc giản trước mặt Lý Phàm.
Đây chính là quy củ truyền bá kiến thức trong tiên chu.
Tuy không tồn tại hạn chế của pháp không thể cùng tu, nhưng công pháp và đạo thuật cùng với đủ loại cảm ngộ vẫn là tài nguyên trân quý vô cùng.
Giống như ngọc giản giới diệt do Trưởng Lão hội Đoạn Tiên lâu ban tặng lần này, chỉ mỗi Lý Phàm có tư cách quan sát và không thể cho người khác mượn đọc.
Nhưng sau khi Lý Phàm quan sát xong, lại truyền thụ cảm ngộ của mình thì không có loại hạn chế này.
Chẳng qua dù sao cũng đã truyền một vòng, hiệu quả đương nhiên kém hơn tự trải nghiệm. Đặc biệt là liên quan đến lực Chân Tiên, dù cho thuật lại văn tự không sai một tí gì thì vẫn không thể cảm nhận được biến đổi của lực lượng huyền diệu, bất kể là tiến độ tu hành hoặc là trình độ tinh diệu lĩnh ngộ của nó tự nhiên yếu hơn rất nhiều.
Trừ khi là tài năng ngút trời mới có thể bất chấp khoảng cách tự nhiên này. Nếu không truyền lần hai, lần ba đều sẽ kém hơn lần thứ nhất.
Chính là bởi vì tuân thủ nghiêm ngặt quy củ này, thế nên sau khi đọc xong Uông Hải mới phá hủy ngọc giản do Lý Phàm khắc.
Hôm nay sau khi hắn rời đi là có quyền truyền bá pháp môn này một lần nữa. Chẳng qua từ hắn truyền ra đã là truyền lần ba, nên tác dụng sẽ càng yếu đi.
Nếu như ai tu phương pháp này muốn tiến thêm một bước thì cần đi theo con đường truyền bá pháp môn, đi ngược dòng và trả một cái giá lớn để cầu xin người được truyền trước. Mà có thể đạt được chân pháp hay không thì phải xem trong tâm có chân thành hay không rồi.
Lý Phàm lẻn vào Huyền Tiên Chu hơn mười năm, đã sớm rõ ràng quy củ trong đó.
Nhìn thấy hành động của Uông Hải, lại tặng kèm ngọc giản cảm ngộ làm lễ vật, lúc này hai người mới lưu luyến tạm biệt.
“Đúng rồi, trong năm Hợp Đạo còn sống của Huyền Hoàng giới có một kẻ trên người hơi cổ quái. Thế nên Trưởng Lão hội vì cẩn thận, còn chưa động thủ với hắn. Ngươi có hứng thú có lẽ có thể đi tìm hiểu.” Uông Hải để lại câu nói lập lờ nước đôi như vậy xong rồi rời đi.
Lý Phàm không khỏi rơi vào trầm tư.
Dựa theo quy củ của tiên chu, chỉ có khi liên quan đến cao tầng tiên chu hoặc là thế lực sau lưng đối phương thì mới phải uyển chuyển như vậy.
“Người sống sót...”
“Hẳn là Lam Vũ? Dù sao chỉ có hắn là Hợp Đạo cổ pháp, không có giá trị với tiên chu. Nhưng hoàn toàn chưa thể nói là cổ quái...”
“Thiên Đô đại pháp sư?”
Lý Phàm suy nghĩ, sửa sang quần áo có phần lộn xộn, đi về hướng Trưởng Lão hội Đoạn Tiên lâu.
Toàn bộ tiên chu ngày nay được xây dựng trên thần thụ hư không, mà sau khi Đoạn Tiên lâu lấy được quyền khống chế thực sự của tiên thu thì rời đến đỉnh của thần thụ hư không.
Ánh sáng màu xanh nhè nhẹ giống như đoạn cuối cành lá, gắn liền rất nhiều kiến trúc của Đoạn Tiên lâu vào một chỗ.
Chân đạp trong hư không, tâm niệm vừa động đã có thể điều khiển ánh sáng màu xanh đi tới đi lui các địa điểm khác nhau mà không cần tự phi độn.
Cúi đầu nhìn lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy những nơi như Chứng Đạo học cung, Đoán Tinh phường, Trấn Tội cốc mới xây dưới thần thụ khổng lồ.
Giống như cái nào cái nấy trôi nổi ở trong hư không vô tận, mượn thần thụ để kết nối.
Người khổng lồ bị thần thụ xuyên vào giữa thân thể Lý Phàm nhìn thấy lúc trước đã bị hoàn toàn hút khô. Bây giờ thay vào đó là một con thỏ to lớn.
Con thỏ thân trắng tai đen, có khuôn mặt người. Tuy đã chết nhưng vẻ mặt lại trách trời thương dân, giống như trước khi chết đã nhìn thấy cảnh tượng vô cùng đau khổ nào đó.
‘Nhân Hoàng thỏ’ này giống với người khổng lồ ‘Trục Đạo’ trước đây, đều là một phần trong mật tàng của ‘Bách Văn Tiên Lục’ Huyền Tiên Chu.
Mật tàng sưu tập đủ loại vật tư, không chỉ có đến từ thịnh thế tu tiên trước khi tinh hải tan biến mà còn có đủ loại kỳ vật Huyền Tiên Chu thu thập trôi nổi trong tinh hải tối tăm mấy nghìn năm nay.
Ánh mắt Lý Phàm lướt qua thân thể của Nhân Hoàng thỏ sắp khô héo, dòng suy nghĩ trôi đến mật tàng tiên chu.
Nếu như nói trên tiên chu có cái gì đáng giá để hắn mưu đồ, có lẽ chính là ‘Bách Văn Tiên Lục’ này rồi.
“Có lẽ còn có tung tích của nửa kia Thương Tiên Chu.”
Lý Phàm chợt nghĩ như vậy.
Đã từng là một phần của Huyền Thương Tiên Chu, tuy giữa hai bên Huyền và Thương đã mất liên lạc rất lâu nhưng lại có thể ngẫu nhiên cảm giác được sự tồn tại của nhau.
Chẳng qua bất cứ tin tức gì có liên quan tới Thương Tiên Chu đều là cơ mật cao nhất của Huyền Tiên Chu. Cho dù là Trưởng Lão hội Đoạn Tiên lâu cũng chỉ có ba người nòng cốt nhất mới có tư cách biết được.
Lý Phàm ẩn nấp hơn mười năm, cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được đôi ba câu trong một lần bàng thính gặp mặt của Trưởng Lão hội.
“Cũng không biết rõ ràng tình hình của Thương Tiên Chu như thế nào, thế mà cấp bậc bảo mật còn cao hơn Triện Tự Chân Tiên...”
Trong thời gian Lý Phàm âm thầm suy nghĩ, hắn đã đi tới đỉnh cao nhất của thần thụ hư không, chỗ của hội nghị Trưởng Lão Đoạn Tiên lâu.
Chuyện đầu tiên Lý Phàm làm đương nhiên là bái phỏng “lão sư” của mình rồi.
Trong Huyền Tiên Chu rất coi trọng sư thừa và phe phái.
Uông Hải năm lần bảy lượt chạy việc vặt, chuyển lời thay hắn, hiển nhiên là bởi vì Lý Phàm giống với Uông Hải, đều bái tam trưởng lão của Đoạn Tiên lâu, môn hạ của Ngải Thiên Giác.
Mà vị Ngải Thiên Giác này, quan hệ với Lý Phàm còn càng mật thiết hơn chút.
Bởi vì Ngải Thiên Giác hắn cũng xuất thân từ Chứng Đạo học cung.
Chỉ có điều vì nghiên cứu phương pháp nhập đạo mới mà sau khi rời khỏi học cung, hắn gia nhập Đoạn Tiên lâu, luôn mai danh ẩn tích, rất ít người biết.
Đến lúc có thành quả, Đoạn Tiên lâu phản công lấy được quyền khống chế tiên chu, Ngải Thiên Giác mới lại xuất hiện ở trong tầm mắt đại chúng.
“Bái kiến lão sư.” Lý Phàm hành lễ với sắc mặt bình thường, rồi sau đó trình bày đúng sự thật với lão sư cảm ngộ của ngọc giản giới diệt mình mới nhận được.
Phàm là học trò có thu hoạch gì đều phải báo cáo và nộp lên cho lão sư.
Cái này đương nhiên cũng là quy củ của tiên chu.
Sau khi Ngải Thiên Giác nghe Lý Phàm trình bảy xong thì khẽ gật đầu: “Ngọc giản này ta cũng từng xem qua, thiên phú của ngươi thật phi phàm, đã có thể lĩnh ngộ tinh túy bảy tám phần rồi.”
Lý Phàm lại cung kính hành lễ, cảm tạ lão sư khen ngợi.
“Nhưng không cần quá ỷ lại.” Ngải Thiên Giác đột nhiên chuyển đề tài.
“Phải biết, tâm ma là kiếp nạn, cũng là cơ duyên. Dù cho có thể mượn diệu kế chém tâm ma. Nhưng tâm ma vô cùng vô tận, giết nhưng vẫn sống lại. Mượn Tiên Tâm Chú bình phục, chung quy là kém cỏi.”
“Không bằng hóa nó thành quân lương lịch lãm, ngược lại rất có lợi với tu hành...”
Ngải Thiên Giác chậm rãi nói, vừa giảng bài cho Lý Phàm vừa viết gì đó lên tờ giấy trắng.
Không hổ là một trong mấy vị cường giả cao cấp nhất của Đoạn Tiên lâu, tất cả lời nói của hắn thậm chí có thể mang lại gợi ý cho Lý Phàm hôm nay.
Lý Phàm nghiêm túc nghe, ánh mắt không nhìn nội dung Ngải Thiên Giác viết chút nào.
Sau khi Ngải Thiên Giác giảng giải xong hắn vẫn không ngừng viết.
Mãi đến sau nửa ngày cuối cùng hắn mới thu bút.
“Xem chữ này viết như thế nào.” Ngải Thiên Giác nói với Lý Phàm.
Lúc này Lý Phàm mới ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên tờ giấy trắng rõ ràng là một Triện Tự Chân Tiên “hoàn chỉnh”.
Đây là phản ứng của Lý Phàm sau khi nhìn lần đầu tiên.
“Đọa...”
Tiếp tục ngưng thần quan sát, trong lòng Lý Phàm dâng lên mấy phần chán nản thất vọng: “Đáng tiếc.”
“Không phải Triện Tự Chân Tiên hoàn chỉnh. Chỉ là hoàn nguyên tám chín phần.”
“Nhưng có thể lĩnh hội được tình trạng này từ trong một đống hỗn loạn. Cũng thật phi phàm...”
Lý Phàm nghĩ chỉ dựa vào suy đoán của mình, tất nhiên không thể làm được loại trình độ này.
Sau khi suy tính một lát, Lý Phàm nói ra cảm ngộ của mình với chữ ‘đọa’ này: “Đọa này không phải đọa tâm thần. Mà là đọa căn bản của vạn sự vạn vật. Đọa từ cấp độ cao đến cấp độ thấp.”
“Chân Tiên biến thành tu sĩ, tu sĩ biến thành người phàm, người phàm hóa thành bụi đất...”
Chỉ một chữ, cảm ngộ của Lý Phàm với nó nói đủ nửa ngày.
Hơn nữa vẫn còn xa chưa đạt được mức hoàn mỹ.
Sau khi Lý Phàm nói xong, trước tiên Ngải Thiên Giác chỉ ra mấy chỗ sai trong lời nói của Lý Phàm, rồi sau đó hơi thở dài: “Ngộ chữ Chân Tiên như nhìn núi phi ngựa.”
“Chữ đọa này, tiên chu nghìn năm trước đã hoàn nguyên sáu đến bảy phần. Nghìn năm qua, tiến độ cũng chỉ nhiều hơn một phần mà thôi.”
“Càng đến gần chân lý Tiên Triện thì tiến độ càng chậm chạp. Mà cho dù kém một tia thì uy năng cũng kém hơn Triện Tự Chân Tiên chân chính rất nhiều.”
“Trước có thể nhìn đường mà không giẫm vào được. Tiên đạo khó khăn biết bao.”
Lý Phàm nghe thấy cảm khái của Ngải Thiên Giác, chợt cảm thấy có chút kỳ quái.
Lời này không giống lời mà lão sư điên cuồng nghiên cứu của mình có thể nói.
“Tại sao lão sư lại nói những điều như vậy?” Lý Phàm cũng không che giấu lập tức hỏi.
Lúc này Ngải Thiên Giác mới đưa ra bản nguyên.
“Vị Huyền Hoàng Hợp Đạo Lam Vũ kia tu luyện tiên pháp chân chính.”
“Vạn Kiếp Hóa Vũ Công...”
“Tâm hướng về phía trước!”
Ngải Thiên Giác lại thở dài một tiếng.
Lời này vừa nói ra lập tức khiến trong lòng Lý Phàm chấn động vô cùng.
Hắn biết ánh mắt của lão sư nhà mình cao bao nhiêu, nếu như hắn nói đây là tiên pháp chân chính, vậy nên chính là hoàn toàn giống với công pháp cấp Tiên Huyền Hoàng Tiên Tâm Niệm Chú.
Nhưng...
Làm sao có thể?
Lam Vũ?
Không phải hắn tu luyện ‘Thiên Đô Hóa Vũ Công’ sao?
Trong nháy mắt, mắt Lý Phàm nheo lại, vô số ý niệm lướt qua.
Trên miệng phản ứng không chậm: “Nếu Lam Vũ đã rơi vào trong tay tiên chu chúng ta, tiên pháp này không phải tương đương với thuộc về tiên chu chúng ta sao?”
“Lão sư tiếc hận chỗ nào thế?”
Hắn giả vờ không hiểu.
Ngải Thiên Giác mỉm cười lắc đầu: “Huyền Hoàng giới có pháp tắc hạn chế pháp không thể cùng tu. Tuy tiên chu tránh xa Huyền Hoàng giới, không cần nhận hạn chế này, nhưng tiên pháp Lam Vũ tu luyện cũng có ràng buộc tương tự.”
“Tu Vạn Kiếp Hóa Vũ Công phải dùng ‘lông Vạn Kiếp’ làm dẫn. Không có bảo vật này thì cho dù thiên phú kinh người như nào cũng không thể nhập môn.”
Lý Phàm hơi ngơ ngẩn.
“Lông Vạn Kiếp đã hợp nhất với Lam Vũ, chúng ta không thể tách rời nó ra.”
“Thế nên cho dù Tiên pháp ở trước mắt chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn mà không tu được!”
Ngải Thiên Giác lắc đầu lần nữa: “Tình hình này giống với ghi chép tiên pháp duy nhất trong mật tàng của Huyền Tiên Chu chúng ta.”
Lý Phàm cũng làm ra vẻ mặt trầm ngâm: “Không chỉ là công pháp, lẽ nào Triện Tự Chân Tiên cũng như thế? Có Chân Tiên chiếm giữ, người ngoài không thể tu...”
Ngải Thiên Giác vung tay lên thu hồi chữ viết trên mặt bàn, biểu cảm trên mặt khó hiểu: “Thế nên hôm đó ta chợt xuất hiện một cảm giác, có lẽ không giác ngộ Triện Tự Chân Tiên này ngược lại là một chuyện tốt.”
“Nếu không, chắc chắn trong tiên chu sẽ là một trận gió tanh mưa máu.”
Lý Phàm nghe vậy thì im lặng.
“Nhưng lại nói, quy tắc ‘pháp không thể cùng tu’ của Huyền Hoàng giới ra đời ngược lại có chút thú vị.” Ngải Thiên Giác chợt nói như vậy.
Lý Phàm nhìn về phía lão sư của mình.
Chỉ thấy hắn nói một mình: “Hạn chế lúc này đáng lẽ chỉ Tiên giới mới có. Lẽ ra Thiên Đạo hạ giới không thể diễn hóa...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận