Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1011: Phong mệnh rút đạo cơ

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thu hồi chín chiếc Giải Ly điệp.
Lý Phàm dò hỏi Mặc Nho Bân công việc hợp tác với chưởng kính nhân Thương.
“Gia hỏa Thương này đúng là có chút thú vị. Nếu không phải ngươi đã nói rõ trước, ta còn thực sự nhìn không ra hắn đã biến thành kính nô của Huyền Thiên Bảo Kính.” Mặc Nho Bân khẽ lắc đầu.
“Nhưng có hắn âm thầm phối hợp, thuyết phục Vạn Tiên Minh xây dựng đại trận, thực hiện kế hoạch hoàn toàn khống chế Huyền Thiên Bảo Kính cũng thuận lợi hơn rất nhiều.”
“Song mấu chốt nhất vẫn phải xem bên phía Hưng Vượng huynh đệ ngươi. Trận pháp có thể giúp Thiên Huyền Kính thoát khỏi giam cầm của Truyền Pháp thiên tôn...”
“Ngươi thật sự có nắm chắc không?” Mặc Nho Bân mang theo một tia nghi hoặc dò hỏi.
Lý Phàm không lập tức cam đoan.
Mà là sau khi trầm mặc ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Vấn đề hẳn không lớn. Vật nhỏ ngươi vừa giao cho ta này dường như quả thực mạnh hơn trận miện Vô Sinh trước đó nhiều.”
“Chỉ là để ổn thoả, nếu có khả năng, ngươi tốt nhất lại nghe ngóng thêm nhiều tin tức về cấm chế Truyền Pháp để lại.”
Cảm thấy đây là lý nên có, Mặc Nho Bân lập tức đồng ý.
“Phải rồi, gần đây ta còn gặp một chuyện, nói không chừng ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.” Hai người lại trao đổi một số chi tiết cần chú ý trong quá trình chấp hành kế hoạch sau này, trước lúc chia tay, Mặc Nho Bân lại chợt nói.
“Ồ?” Lý Phàm dừng bước.
“Lúc trước không phải ngươi phân ra trăm vạn ý niệm thần ma, chiếm cứ rất nhiều thân thể tu sĩ, đại náo một phen sao?” Mặc Nho Bân hứng thú bừng bừng nói.
“Hả?” Lý Phàm lại làm ra vẻ mặt mê hoặc, giống như đã hoàn toàn quên mất việc này.
Sau đó vẫn là dưới sự giải thích của Mặc Nho Bân mới giả vờ giả vịt gật đầu, nhìn qua có chút nhớ lại.
“Ý thức của những tu sĩ này đã bị hủy toàn bộ, chỉ để lại thân thể tồn thế. Nhưng lại dính đến sự vận chuyển của đại trận Phù Độ Tinh Không, không thể trực tiếp xử tử. Thế là lúc đó những người này đều bị nhốt lại.”
“Kế hoạch ban đầu là vĩnh viễn duy trì những tu sĩ này ở trạng thái thân thể tồn tại, ý thức biến mất. Nhưng sau đó trải qua một phen đàm luận của bọn ta, cho rằng số lượng cấp trăm vạn lượng vẫn là quá nhiều. Suy cho cùng trong bọn họ có không ít tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trở lên, chỉ cần bọn họ còn sống thì đã chiếm cứ tài nguyên như động thiên, tương sinh chi biến. Cũng có nghĩa là số lượng tu sĩ bình thường của Huyền Hoàng giới sau này vĩnh viễn ít đi một chút.”
“Bởi vậy sau khi suy xét nhiều lần, bọn ta quyết định chỉ giữ lại năm mươi vạn, phong ấn vĩnh viễn.”
“Về phần năm mươi vạn còn lại...” Nói đến chỗ mấu chốt, Mặc Nho Bân thoáng dừng lại.
“Tất cả đều giết? Không đúng, ta không nhận thấy được sự chấn động của Huyền Hoàng giới.” Lý Phàm cũng vô cùng phối hợp làm ra phản ứng.
Ánh mắt Mặc Nho Bân lộ ra một tia hứng thú: “Vạn Tiên Minh thế mà nắm giữ một loại kỹ thuật rút ra một lần nữa động thiên, tương sinh chi biến trong cơ thể tu sĩ, thậm chí thiên địa chi phách, đồng thời trả lại giữa thiên địa!”
“Hửm?” Lý Phàm nghe được lời này, thoáng chốc mắt lộ tinh quang: “Có gì khác với sau khi tu sĩ vẫn lạc tự nhiên trả đạo cho trời?”
Mặc Nho Bân giải thích: “Sau khi tu sĩ chết trả đạo cho trời, đợi đến khi lần nữa dựng dục ra giữa thiên địa, trong thời gian này sợ rằng phải qua rất nhiều năm. Hơn nữa những động thiên, thiên địa chi phách kia trong quá trình thế giới vận chuyển cũng sẽ theo đó xảy ra biến hóa tương ứng.”
“Nhưng kỹ thuật tên là ‘phong mệnh’ này của Vạn Tiên Minh thì lại khác, nhiều nhất không đến nửa ngày, tài nguyên thiên địa tu sĩ cắn nuốt sẽ bị rút ra từ đầu đến cuối, sau đó bị trả lại cho thiên địa Huyền Hoàng.”
“Chỉ có điều, tuy nói là trả đạo cho trời nhưng thực ra cũng có khác với diễn biến tự nhiên. Chỗ mấu chốt nhất là Vạn Tiên Minh đã một lần nữa chuẩn bị một nơi ổn định cho những tài nguyên thiên địa bị rút ra này.”
Trong giọng nói của Mặc Nho Bân có chút thán phục, hiển nhiên là bị ý nghĩ thiên tài này thuyết phục: “Nơi này nằm trong sương trắng phệ nguyên ở chỗ giao giới bốn châu trung tâm Tiên Minh, như gần như xa với Huyền Hoàng giới. Vẫn thuộc khống chế của Thiên Đạo Huyền Hoàng giới, nhưng qua cải tạo, Vạn Tiên Minh có thể đạt được quyền hạn kiểm soát lớn hơn.”
“Ý của ngươi là, những tài nguyên thiên địa bị rút ra, bảo quản này có thể được lấy ra dùng lại lần nữa bất kỳ lúc nào?” Lý Phàm suy nghĩ, sau đó hơi kinh hãi.
Bởi vì ý nghĩa đại biểu phía sau thực sự có chút đáng sợ.
“Không sai. Nói cách khác, chỉ cần Vạn Tiên Minh nguyện ý là có thể nhanh chóng sử dụng những tài nguyên này lần nữa tạo ra một đội ngũ tu sĩ. Nhưng mà đây không phải trọng điểm, Vạn Tiên Minh vẫn có rất nhiều biện pháp cũng có thể làm được việc này giống vậy.”
“Quan trọng hơn ở chỗ, Vạn Tiên Minh có thể không ngừng mở rộng giới vực nơi này. Sau đó từ từ thu nạp toàn bộ phần tu sĩ thiên hạ cắn nuốt vào trong đó.” Cảnh Mặc Nho Bân miêu tả có phần làm cho người ta không rét mà run.
“Suy nghĩ hậu quả sẽ mang tới nếu như hành động lần này thuận lợi thực hiện đi, đến lúc đó, e rằng ngay cả tu tiên đều phải nhận được sự ‘cho phép’ của Vạn Tiên Minh. Vạn Tiên Minh cũng không cần tu sĩ bình thường để duy trì sự sống còn của Huyền Hoàng giới. Xác suất lớn sẽ chuyển hóa lượng lớn tu sĩ thành người phàm...”
“Chậc chậc chậc...”
“Vạn Tiên Minh vậy mà còn nắm giữ loại thủ đoạn này.” Vẻ mặt Lý Phàm cũng u ám lại.
“Ha ha, huynh đệ không cần lo lắng quá mức. Dưới ý kiến của truyền pháp giả Tưởng và hơn một nửa truyền pháp giả, việc sử dụng loại thủ đoạn phong mệnh này đã bị hạn chế nghiêm ngặt. Dù sao vẫn quá mức nguy hiểm, nếu khống chế không tốt, sợ rằng sẽ tạo thành tương lai tu tiên lũng đoạn.” Mặc Nho Bân vội vàng an ủi.
“Theo ta thấy, truyền pháp giả Tưởng còn khá tốt. Là người chân chính suy nghĩ vì tu sĩ thiên hạ. Còn những truyền pháp giả giữ ý kiến phản đối còn lại, ta cảm thấy hơn nửa là vì kiêng dè sự tồn tại của thế lực Ngũ Lão hội. Nói cho cùng nếu thật sự số lượng tu sĩ quá ít, nếu chiến tranh toàn diện với Ngũ Lão hội, chỉ có ‘Huyễn Chân hiền giả’ cung cấp chiến lực, chỉ sợ không phải đối thủ của bọn họ.” Mặc Nho Bân phân tích.
“Về phần truyền pháp giả Trịnh nghiên cứu ra thủ đoạn ‘phong mệnh’... Hắn rất bất mãn với nghị quyết của Nghị hội truyền pháp giả. Tiểu tử này cầm quyền quá lâu, đã cho rằng tu sĩ thiên hạ căn bản không cần thiết tồn tại, toàn bộ đều biến thành người phàm như heo mới tốt. Ha ha ha...”
“Chỉ là ỷ vào uy Truyền Pháp thôi. Nếu như truyền pháp giả Trịnh bị ta gặp phải...” Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia sáng khó hiểu.
“Hưng Vượng huynh đệ không thể chủ quan. Truyền pháp giả Trịnh này vẫn có chút chân tài thực học. Dẫu sao có thể nghiên cứu ra tà thuật bậc này như phong mệnh...” Mặc Nho Bân có phần nghiêm túc nhắc nhở: “Ngươi chưa nhìn thấy tình huống thê thảm lúc những tu sĩ kia bị phong mệnh đâu.”
Mặc Nho Bân hơi thổn thức: “Dù là dựa vào lịch duyệt của ta cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng. Đây vẫn là bọn họ đã ở trong trạng thái vô tri vô thức. Nếu như thần thức tu sĩ vẫn còn tồn lưu mà vẫn thực hiện ‘phong mệnh’...”
“E rằng còn hơn tất cả cực hình từ xưa đến nay!”
Mặc Nho Bân cảm thán, kết luận như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận