Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 335: Tổng bộ Vạn Tiên Minh

“Ha ha, Lam Vũ bảo hạp, còn được mọi người gọi là Lam Vũ di bảo.”
“Trước khi tạ thế, Lam Vũ Tiên Tôn của Nguyên Đạo châu đã chia những bảo vật mà mình cất giữ nhiều năm vào trong những Lam Vũ bảo hạp khác nhau rồi rải khắp Nguyên Đạo châu, để lại cho người có duyên.”
“Mà ta, đương nhiên là một trong số những người có duyên rồi.”
Hàn Dịch rất đắc ý nói với hai người họ.
“Nói ra có thể các ngươi không tin. Khi đó, ta vừa mới đến Nguyên Đạo châu, lại còn trong tình cảnh mù mờ không biết chuyện gì cả.”
“Bỗng nhiên, một chiếc hộp nhỏ màu lam rơi từ trên trời xuống, bay đến trước mặt ta.”
“Ta còn cho rằng là pháp bảo của tu sĩ nào đó, bị dọa giật mình. Mãi khi hoàn hồn lại, chờ một lúc lâu vẫn không thấy có ai xuất hiện.”
“Lúc đó, ta mới lấy hết can đảm mở chiếc hộp đó ra.”
“Ai ngờ...”
Dường như Hàn Dịch cũng kinh ngạc với vận may của mình, khi nhớ lại cảnh tượng đó, y vẫn tán thán không thôi.
“Ngươi nói là... trân bảo như thế này lại tự dâng đến tận tay ngươi sao?” Tây Môn Nguyệt sững sờ, chỉ về phía Hàn Dịch với ngón tay hơi run rẩy.
“Khà khà, Tây Môn đạo hữu không cần phải ngạc nhiên đến thế. Chẳng qua là đang đi trên đường trùng hợp gặp được bảo vật mà thôi. Cũng không phải chuyện gì lớn mà đúng chứ?” Hàn Dịch giơ quạt xếp ra, gạt tay Tây Môn Nguyệt đang chỉ mình xuống.
Y thổn thức mãi: “Cả cuộc đời ta vẫn cứ lên lên xuống xuống. Từng có thời kỳ đỉnh cao, cũng từng rơi xuống vực thẳm. Hiện giờ, đối mặt với những việc như thế này, lòng ta đã vô cùng bình thản rồi.”
Tây Môn Nguyệt há miệng, muốn nói lại thôi.
Y chỉ đành quay đầu đi, không nhìn Hàn Dịch nữa.
Còn về phần Lý Phàm, hắn lại bỗng nhớ ra, trước đó, khi còn ở Tùng Vân Hải, hắn nghe nói Hàn Dịch này từng bị “Trúc Cơ đại sư” lừa sạch, cuộc sống vô cùng khốn khổ.
“Xem ra, y cũng không phải là người trời sinh luôn may mắn. Là nguyên nhân gì khiến y đột nhiên trở nên may mắn đến vậy?”
“Hay đây không chỉ đơn thuần là may mắn bình thường?”
Lý Phàm thầm nghĩ, đồng thời thêm Hàn Dịch vào danh sách quan sát trọng điểm.
Nhưng trên mặt, hắn không thể hiện điều gì mà mở miệng an ủi Tây Môn Nguyệt: “Tây Môn đạo hữu, ngươi không cần phải ủ rũ như vậy. Có được trường sinh quả, chứng tỏ ngươi cũng rất may mắn!”
“Kéo dài năm trăm năm tuổi thọ, đó cũng là một bảo bối quý giá.”
“Đúng rồi, không biết ngươi có được trường sinh quả này từ đâu?” Lý Phàm thuận miệng hỏi thêm.
“Hai thứ này sao mà giống nhau được?” Có vẻ như Tây Môn Nguyệt đã bị đả kích, vô cùng ủ rũ buồn bực.
“Để có được trường sinh quả này, ta đã phải trải qua cửu tử nhất sinh, tìm được nó từ trong di tích Lật Lăng ở Thiên Hóa châu đó. Còn y thì hay rồi, đồ từ trên trời rơi xuống!”
“Ngươi nói xem có tức không cơ chứ!” Tây Môn Nguyệt vẫn còn muốn nói gì đó, thế nhưng, một bóng đen bỗng dưng xuất hiện khiến y bất giác ngừng lại.
Bóng đen đó không rõ mặt mũi, như thể xung quanh người nó có một tấm lụa đen bao quanh vậy.
Nhưng khắp người y tỏa ra hơi thở lạnh lùng khiến Lý Phàm cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Sắc mặt của hai người Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt cũng nhất thời trở nên nghiêm túc.
Hắc y nhân đánh giá đám người Lý Phàm một lượt, sau đó tung một chiếc gương tròn nhỏ lên trời.
Gương tròn dừng giữa không trung, bắn ra từng tia sáng bàng bạc bao trùm mấy người bọn họ.
Dường như còn có những ký tự đang chuyển động hướng lên trên men theo những tia sáng đó.
Một lúc sau, ánh sáng đó biến mất.
Hắc y nhân mở miệng nói: “Đi theo ta.”
Y chỉ về phía chiếc gương tròn nhỏ ở giữa không trung, chỉ thấy ở ranh giới hình tròn của tấm gương đang dần lan ra giống như băng tuyết tan chảy.
Nó lan rộng ra xung quanh, trong nháy mắt, đã tạo thành hình dáng một chiếc cổng hình chữ nhật rồi mới ngừng mở rộng.
Ánh sáng màu bạc lưu chuyển trên cánh cổng, có rất nhiều bóng hình của các kiến trúc, tu sĩ như ẩn như hiện ở trong đó.
Cảnh tượng trước mắt dường như có vẻ quen thuộc.
Lý Phàm lập tức liên tưởng đến cảnh tượng lúc ban đầu khi nhìn thấy Thiên Huyền Kính tạo ra mặt kính mới trong biệt viện Hoàn Vũ.
Hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì Hàn Dịch đã dẫn đầu đi vào trong đó.
Lý Phàm cũng vội vã đi theo.
Không có cảm giác chóng mặt như khi được truyền tống đi xa, đến nỗi, Lý Phàm cảm giác đây không khác gì những chuyến phi hành thông thường, không có bất kỳ sự khác lạ gì.
Trong nháy mắt, hắn đã rời khỏi Thiên Cực viện, đến một nơi xa lạ.
Lý Phàm quay đầu nhìn lại, con đường lúc đi cũng đã biến mất không thấy.
“Đây chính là tổng bộ của Vạn Tiên Minh sao?”
Nhìn Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt còn đang trong trạng thái ngơ ngác ở hai bên, Lý Phàm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cơn chấn động trong lòng mình.
Sau đó, hắn lại nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt một lần nữa.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một bức tượng Truyền Pháp Thiên Tôn sừng sững trước mặt.
Nhưng khác với những bức tượng mà hắn đã từng chứng kiến trong thành, châu khác của Vạn Tiên Minh, bức tượng Thiên Tôn trước mắt này trông giống hệt như một người sống vậy.
Mái tóc bạc trắng, nhưng lại có làn da mịn màng như da một đứa bé.
Đôi mắt khẽ cụp xuống, ánh mắt sâu thẳm ngập tràn sự thương xót.
Từ y phục trên người cho đến mũ quan cao chót vót trên đỉnh đầu, tất cả đều trông vô cùng chân thực, từng chi tiết đều sống động như thật.
Thậm chí, bức tượng Truyền Pháp Thiên Tôn này còn mang lại từng luồng uy áp.
Mặc dù không bị nhắm thẳng vào nhưng Lý Phàm vẫn cảm giác như có một tảng đá nặng đè lên ngực, khiến hắn không thở nổi.
Khoảnh khắc đầu tiên khi Lý Phàm nhìn thấy bức tượng Thiên Tôn này, một cảm giác sợ hãi tột độ chợt tuôn ra trong lòng hắn.
Nó suýt nữa khiến hắn triệu hoán “Hoàn Chân” trong vô thức để rời khỏi nơi này ngay lập tức.
May mà ý nghĩ này đã bị hắn ép xuống bằng nghị lực phi thường của mình.
Sau một lúc lâu, hắn đã có thể từ từ bình tâm suy nghĩ.
Lý Phàm không ngừng ngẫm lại, không hiểu cảm giác sợ hãi vừa nãy rốt cuộc đến từ đâu.
Đó là báo động đến từ thân thể và thần hồn, hoàn toàn là biểu hiện trong vô thức của Lý Phàm.
Mặc dù không hiểu tại sao nhưng Lý Phàm vẫn lựa chọn tin tưởng trực giác của bản thân.
Dần dần, Lý Phàm dường như cảm nhận được gì đó.
Nhưng đáp án lại khiến hắn khó có thể tin nổi.
Bởi vì, khi nhìn lại bức tượng Thiên Tôn sống động như thật kia, hắn lại cảm thấy một sự quen thuộc đến lạ thường.
Như thể bản thân hắn đã từng gặp người này, cơ thể cũng tự động cảnh báo theo bản năng vậy.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, khó lòng bình tĩnh nổi.
“Cảm giác quen thuộc?”
“Sao lại có thể như vậy?”
“Từ đâu mà có?”
Hiện giờ, Lý Phàm không thể nào che giấu vẻ kinh ngạc trên gương mặt của mình được nữa.
Hắn buộc bản thân phải vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, quan sát bức tượng Thiên Tôn một lần nữa để tìm kiếm nguồn gốc của cảm giác quen thuộc kia.
Tuy nhiên...
Chờ đến khi hắn nhìn lại, bức tượng Thiên Tôn sừng sững đó lại chỉ giống như ảo giác vậy.
Hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Khi Lý Phàm đang càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ, giọng nói cảm khái của Hàn Dịch chợt vang lên bên tai hắn.
“Thiên Tôn truyền pháp, chúng sinh cúi đầu. Cảnh tượng này mới hùng tráng làm sao, mà những tu sĩ có mặt khi đó cũng thật may mắn biết bao!”
Lý Phàm nhất thời nảy sinh suy nghĩ nào đó.
“Thiên Tôn truyền pháp?”
“Chẳng lẽ cảnh tượng mà Hàn Dịch và mình nhìn thấy không hề giống nhau hay sao?”
Lúc này, giọng nói của Tây Môn Nguyệt cũng vang lên, càng khẳng định phán đoán của Lý Phàm.
“Tân pháp đã lập, trời đổ máu đen, vạn vật cùng khóc. Đây là cảnh tượng vừa tàn khốc lại vừa đẹp đẽ biết nhường nào...”
“Hận không thể sinh sớm vạn năm, đích thân trải nghiệm.”
Mà chính vào lúc này, bóng người màu đen trước đó không biết đã xuất hiện bên cạnh bọn họ từ bao giờ.
“Trong không gian này có một tia khí tức của Truyền Pháp Thiên Tôn còn sót lại. Những tu sĩ lần đầu đến đây đều sẽ có cảm nhận riêng, nảy sinh ảo giác.”
Y nhẹ giọng giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận