Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 236: Phàm nhân hoá thần trong nháy mắt

Trong biển tin tức phong phú của Thiên Huyền kính, việc Lăng Tiếu bất ngờ cập nhật hơn mười mấy bộ tác phẩm cũng không khiến cho mấy người chú ý.
Ngoại trừ những người là fan trung thành của Lăng Tiếu ra.
Trong một nhóm trò chuyện chỉ có hơn mười mấy người với quy mô cực kỳ nhỏ hẹp này, ngày hôm nay, có một cuộc đối thoại như sau diễn ra.
“Các vị đạo hữu, xem ta phát hiện được chuyện gì này...”
“Ồ? Vậy mà đều là chữ ký của Lăng Tiếu? Không lẽ có người mạo danh làm giả?”
“Để lão phu nhìn xem... A, văn phong này, bút lực này, và cả cảm giác quen thuộc khiến người khác khó quên này…”
“Lại thêm cả hình minh họa cho mỗi chương.”
“Điều quan trọng nhất, đối tượng giao hợp của nhân vật chính không có ranh giới nào!”
“Người, tiên, vật, thú... Tuyệt đối là tác phẩm của Lăng Tiếu, không lẫn vào đâu được!”
“Mỗi một bộ tác phẩm của Lăng Tiếu bần đạo đều đọc đi đọc lại hơn trăm lần. Theo giám định của ta, đây tuyệt đối là tác phẩm của Lăng Tiếu!”
“Không ngờ rằng lúc sinh thời còn có thể đọc được tác phẩm mới ra của Lăng Tiếu, ha ha ha! Cho dù ngày mai đột phá thất bại, thân tử đạo tiêu, ta cũng không có gì tiếc nuối!”
“Thoáng cái cho ra nhiều tác phẩm như vậy… Nếu không sai thì chắc hẳn có người tìm thấy trong di tích động phủ nào đó. Năm đó đại thần Lăng Tiếu quả thực năng suất cao, ai dà, cũng không biết đến tột cùng có bao nhiêu tác phẩm của ngài ấy đã bị dòng sông lịch sử cuốn trôi.”
“Vị đồng chí này cũng thật là khẳng khái vô tư, vậy mà lại công khai nhiều tác phẩm gần như miễn phí thế này. Nếu gặp người nào bụng dạ hiểm độc mà có nhiều bản độc nhất như thế này thì họ đã bán ra với cái giá trên trời rồi!”
“Kinh Huyền lão quỷ, ngươi đang phát điên cái gì? Có phải muốn đánh nhau hay không?”
“Khặc khặc, nóng lòng, hắn rất nóng lòng nha!”
“Được rồi, Kinh Huyền, Quảng Ngộ, nhiều sách quý bí thư như thế này cũng không lấp được cái mồm rộng của các ngươi. Hừ… dù sao thì vị đồng chí này thật sự hào phóng khiến cho ta được mở rộng tầm mắt, cũng nên bày tỏ lòng biết ơn mới được. Việc này để ta làm cho.”
“Để ta nhìn xem, Tùng Vân Hải, Lý Phàm. Chỗ này hơi xa.”
“Hử? Chỉ có tu vi Trúc Cơ thôi sao? Cũng không sao, chúng ta tụ tập với nhau cũng vì có chung sở thích mà thôi.”
...
Vì vậy, Vạn Tiên đảo, Thiên Huyền kính.
Sau khi đăng xong di tác của Lăng Tiếu, Lý Phàm không để ý đến nữa, hắn đang tự hỏi phương pháp phá cục thì lại bất ngờ nhận được lời mời kết bạn.
“Thiên Vận châu? Thần Dụ Tử? Đây là ai?” Lý Phàm cảm thấy không ra sao cả.
“Không có tin tức biểu hiện cảnh giới, chắc là tu vi trên Kim Đan.” Sau khi suy nghĩ, Lý Phàm đồng ý kết bạn.
Thân ảnh của một vị nam tử trung niên mặc xiêm y trắng như tuyết, lịch sự nhã nhặn hiện lên trước mắt Lý Phàm.
Thần Dụ Tử mỉm cười giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Lý Phàm, tỏ vẻ cảm ơn vì tinh thần vô tư không vụ lợi của hắn.
Lý Phàm không nghĩ đến, không ngờ sau mấy ngàn năm mà Lăng Tiếu vẫn còn có một đám fan trung thành.
E rằng đối với vị tác gia này, đây chính là phần thưởng tốt nhất cho y.
Nếu sau khi chết, Lăng Tiếu mà biết được chuyện này thì y cũng có thể ngậm cười nơi chín suối rồi.
Lý Phàm không kể công hay tỏ ra kiêu ngạo, mà chỉ khiêm tốn tỏ vẻ đây là chuyện nhỏ không tốn sức.
Thần Dụ Tử gật gù, cũng không nói gì nhiều.
Y chỉ nói nếu Lý Phàm gặp được chuyện phiền toái thì có thể liên hệ với y.
Lý Phàm lập tức đồng ý.
Sau khi chấm dứt liên lạc, Lý Phàm bắt đầu tìm tòi tin tức về “Thần Dụ Tử, Thiên Vận châu” trong Thiên Huyền kính.
Không tìm được tư liệu liên quan về Thần Dụ Tử.
Nhưng tin tức về Thiên Vận châu thì lại không ít.
Châu này nằm ở phía Tây của Huyền Hoàng giới, hình như cách Tùng Vân Hải hết sức xa xôi.
Kỳ quan nổi tiếng nhất của châu lục này chính là Nhất Diện Ảnh Bích.
Ảnh bích này đã có lịch sử mấy ngàn năm, hình như nó đã tồn tại trước cả khi Đại kiếp nạn buông xuống.
Vào trung tuần hàng năm, ảnh bích sẽ chiếu rọi ra một cảnh tượng đặc biệt.
Đó chính là cảnh phàm nhân hoá thần, nghe nói chuyện này đã xảy ra cách đó mấy ngàn năm trước.
Bấy giờ chính là thời đại chú trọng đến thiên nhân hợp nhất, đạo pháp tự nhiên.
Lúc đó, có một vị phàm nhân ngộ đạo giữa ban ngày.
Phàm nhân hóa thần, một bước lên trời.
Cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy tự cổ chí kim này vừa lúc được ảnh bích ghi lại.
Trong vô số năm sau đó, nó liên tục được tái hiện lại thông qua ảnh bích.
Cũng như năm đó, khi xuất hiện, kỳ quan này sẽ khơi dậy sự cộng hưởng của pháp tắc thiên địa, xen lẫn với đó là vô số dị tượng kỳ thú.
Hễ là tu sĩ có cảnh giới dưới Hoá Thần thì hầu hết đều có thể lĩnh ngộ được gì đó từ kỳ cảnh này.
Bởi vậy, có không ít tu sĩ đến từ các châu khác mộ danh mà đến Thiên Vận châu, hòng cầu được cơ duyên.
“Phàm nhân hóa thần... Nếu sau này bị vây ở bình cảnh thì mình có thể đến đó xem sao.”
Trong tu tiên giới, vì sự tồn tại của Bạch Vụ bích chướng mà phần lớn tu sĩ đều bị vây ở một châu hơn nửa đời, muốn liên hệ được với tu sĩ ở châu khác thì thật không dễ chút nào.
Lần này, nhờ phúc của Lăng Tiếu nên Lý Phàm mới có thể kết bạn được với một vị tu sĩ ở Thiên Vận châu xa xôi. thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng có lẽ phải đợi sau này thì mối quan hệ này mới có tác dụng.
Lý Phàm tiếp tục dòng suy bị đánh gãy vừa nãy.
Hắn lại bắt đầu tự hỏi cách phá cục một lần nữa.
Thật ra, phương pháp hiện tại đã rất rõ ràng.
Hắn phải nhanh chóng trở thành người mạnh nhất Thân Hoá đạo trước khi Chinh Tiên lệnh xuất hiện, để có thể thay đại sư huynh Tư Tinh tham gia chiến tranh.
Chẳng qua đây là nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành. Phải biết, kể từ lúc Lý Phàm tiến vào thế giới cốt truyện mô phỏng cho đến khi Chinh Tiên lệnh được ban xuống, vỏn vẹn chỉ có sáu năm mà thôi.
Muốn biến một phàm nhân với cơ thể yếu ớt bẩm sinh thành một vị tu sĩ có tu vi Kim Đan hậu kỳ cường đại trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy…
Thật sự quá khó, hầu như không có khả năng.
Ít nhất, với tư chất của chính bản thân Thiên Dương thì gần như không có hy vọng thành công.
Trong kiếp này, hắn chỉ còn lại một lần cuối để sử dụng Di Niệm Vĩnh Hằng của Thiên Dương.
Trước khi không nắm chắc một trăm phần trăm, Lý Phàm sẽ không tùy tiện thử nghiệm.
“Có điều, cũng không cần phải coi trọng quá. Nếu nắm chắc đạt đến chiến lực có thể thắng Kim Đan trước khi bảy người kia xâm nhập Thân Hoá đạo thì mình có thể thử một lần. Nhìn xem tiếp cảnh đó còn có chuyện gì khác xảy ra không.”
Đối với việc làm cách nào để nhanh chóng tăng chiến lực thực tế lên, lúc này Lý Phàm cũng đã có ý tưởng.
Sau hồi tìm kiếm, hàng trăm thông tin về “mật tàng trong cơ thể người” hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Rất nhiều cái phải trả phí để mở khóa.
Đối với Lý Phàm, số điểm cống hiến này cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Hắn bắt đầu dò xem những phương pháp khả thi nhất.
Cơ thể người ẩn chứa tiềm lực vô hạn.
Không phải chỉ có một mình Thiên Y biết được điều này.
Trong sự phát triển dài dòng của Huyền Hoàng giới, cũng đã có rất nhiều lưu phái nghiên cứu về mật tàng trong thể người.
Sau khi Vạn Tiên Minh được thành lập, với Thiên Huyền kính, một linh bảo vô thượng có thể chia sẻ và trao đổi thông tin ở cấp độ cao, số nghiên cứu tận dụng khả năng của nó để khám phá mật tàng trong cơ thể người cũng ùn ùn xuất hiện.
Đáng tiếc, cho đến tận ngày nay, hiệu quả thực tế của những nghiên cứu trên vẫn còn nhiều hạn chế.
Ngay cả khi bị Thiên Đạo phản phệ thì con đường tu tiên khốn khó đến cùng cực này cũng thực dụng hơn cái gì mà khám phá mật tàng trong cơ thể người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận