Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 220: Phân Thần ngọc giản

Chi tiết mỗi lần Lý Phàm bày trận đều sẽ được ghi chép lại vào tinh thạch xanh thẫm trong đầu hắn.
Nếu bày trận thất bại, Lý Phàm có thể xem xét lại tài liệu bất kỳ lúc nào, rồi cẩn thận phân biệt chính xác sai lầm nằm ở đâu.
Lần bày trận tiếp theo, hắn có thể nhất tâm đa dụng, vừa bày trận vừa so sánh với những thủ pháp đã được ghi chép thành hình ảnh trong đầu.
Sau vài lần làm như thế, tỷ lệ bày trận thành công của Lý Phàm tăng vọt.
Mà chỉ cần bày trận hoàn mỹ một lần, Lý Phàm đã có thể lấy đó làm mẫu.
Những lần sau bày trận đều phỏng theo là được.
Tỷ lệ thành công được đảm bảo, tốc độ bố trí tiết điểm của Lý Phàm cũng càng ngày càng nhanh.
Dần dần, hắn rơi vào một trạng thái bỏ mặc tất cả.
Trong đầu, ngoại trừ trận pháp ra thì không còn điều gì khác.
Đến khi toàn bộ “Thiên Nguyên Hóa Sinh Đại Trận” đã được kiến tạo xong, hắn mới phục hồi tinh thần lại, thời gian cũng đã đến năm 12 sau Lưu Điểm.
Trương Chí Lương kết nối trận pháp hạch tâm và trận pháp ngoại vi liền mạch với nhau, sau đó kích hoạt hơn ba mươi vạn tiết điểm.
Ngay sau đó, một màn sáng trong suốt màu xanh lam bao phủ toàn bộ đảo tức thì.
Kiến tạo đại trận xong, Lý Phàm không khỏi có một cảm giác chưa thỏa mãn lắm.
Lần rèn luyện này giúp trình độ bày trận thực tế của hắn ít nhất phải tăng lên gấp đôi.
Mà lúc này, Lý Phàm cũng phát hiện ánh mắt ba vị tu sửa viên trận pháp còn lại nhìn mình có chút kỳ lạ.
“Tốt! Rất tốt!”
Thuận theo lời tán dương “mạnh mẽ” của Trương Chí Lương, Lý Phàm mới biết, hoá ra, dưới trạng thái vong ngã, một mình hắn đã hoàn thành gần một nửa trận pháp bố trí tiết điểm.
Có thể nói, hắn như một con rối vô cảm chỉ biết bày trận.
Vì hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn nên tâm trạng của Trương Chí rất tốt, y bắt đầu đánh giá và quyết toán nhiệm vụ xây dựng lại đại trận hộ đảo lần này ngay tại chỗ.
Lý Phàm được trả bốn ngàn điểm cống hiến.
Còn nhiều hơn cả ba người kia cộng lại.
Đương nhiên, Lý Phàm chẳng thèm để ý đến số điểm cống hiến không đáng kể này, nhưng vẫn biểu đạt cảm tạ với Trương Chí Lương.
"Sau khi trở về, ngươi đến Sách Trận đường một chuyến, ta có việc khác muốn dặn dò ngươi."
Trong lúc khiển trách ba vị trận pháp sư khác, Trương Chí Lương cũng lặng lẽ truyền âm cho Lý Phàm.
Lý Phàm, mặt không thay đổi, truyền âm đáp lời tỏ vẻ đã biết.
Xong chuyện ở Hải Thông đảo, Trương Chí Lương mang mọi người trở về Vạn Tiên đảo.
Sau khi chia tay với mấy vị "đồng nghiệp", một lát sau, Lý Phàm lại đi vào Sách Trận đường.
Trương Chí Lương đã đợi sẵn ở trong.
"Trương đại sư, không biết ngài tìm ta có chuyện gì?” Lý Phàm cung kính hỏi.
Trương Chí Lương mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: "Ta thấy ngươi rất có thiên phú về trận pháp. Không biết ngươi có bằng lòng đi theo ta học tập trận pháp không?”
Lý Phàm làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, vui mừng: "Trương đại sư là đại sư trận pháp số một trong Tùng Vân Hải, ta tất nhiên bằng lòng.”
“Chỉ có điều…” Lý Phàm có hơi do dự nói.
"Sao thế, ngươi có băn khoăn gì?” Trương Chí Lương nhướng mày, hỏi.
Lý Phàm thành thật trả lời: "Bây giờ vãn bối đã là Trúc Cơ hậu kỳ, muốn tập trung tinh lực nâng cao tu vi, đột phá đến Kim Đan cảnh trước đã..."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Trương Chí Lương cắt ngang:
"Chúng ta là tu tiên giả, tầm quan trọng của cảnh giới đương nhiên xếp thứ nhất. Dù sao mỗi một lần đột phá đều có thể gia tăng rất nhiều tuổi thọ. Ngươi có kế hoạch như vậy cũng là rất bình thường."
"Nhưng tu hành cũng phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, có đôi khi ngươi cảm giác tu hành không thông, có thể thử nghiên cứu trận pháp một hồi, sau đó trở lại tu hành, nói không chừng càng dễ đột phá hơn.”
Trương Chí Lương suy nghĩ một hồi, không biết lấy từ đâu ra một hình nhân nhỏ bằng kim loại, đưa cho Lý Phàm.
Lý Phàm nhận lấy, cẩn thận quan sát, phát hiện hình nhân trong tay cực giống Trương Chí Lương.
"Trương đại sư, đây là?” Lý Phàm hỏi.
"Ha ha, đây là “Phân Thần ngọc giản”, nó ẩn chứa một tia thần niệm của ta, có thể hóa thành hư ảnh làm người giảng dạy tri thức trong ngọc giản."
Trương Chí Lương lộ vẻ đắc ý, giảng giải cho Lý Phàm.
Nói xong, hình nhân bằng kim loại kia lập tức phân giải thành vô số điểm sáng, tạo nên một bóng người xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
Nó không khác gì chân nhân, thậm chí khó phân biệt thật giả.
"Trong quá trình học tập, nếu có bất cứ điều gì không hiểu, ngươi đều có thể thể đặt câu hỏi cho nó. Nó sẽ dựa trên nội dung trong ngọc giản và trí nhớ có sẵn trong thần niệm để đưa ra câu trả lời cho ngươi. Nó có thể được xem như một nửa phân thân của ta.”
Bản tôn Trương Chí Lương và hư ảnh do hình nhân kim loại biến thành kia đồng thời mở miệng nói:
"Nếu gặp phải vấn đề nó thật sự không giải quyết được, ta còn có thể đích thân tiếp quản nó, tự trả lời câu hỏi cho ngươi bất cứ lúc nào.”
"Thiên phú của ngươi không tệ, ta tặng “Phân Thần ngọc giản” này cho ngươi. Ngươi mang theo bên người, ngoài tu hành, có thể nghiên cứu trận pháp lúc nào cũng được."
"Như vậy, sẽ vừa không làm chậm tiến độ của ngươi, cũng có thể vừa nâng cao trình độ trận đạo của ngươi."
"Đương nhiên nội dung trong ngọc giản có hạn. Sau khi học xong toàn bộ nội dung trong đó thì ngươi có thể đến Sách Trận đường tìm ta."
"Ta sẽ đổi một “Phân Thần ngọc giản” mới cho ngươi."
"Ngươi thấy thế nào?"
Trương Chí Lương cười tủm tỉm hỏi.
Lý Phàm cũng không xa lạ gì hư ảnh này.
Khi học tập ở Sách Trận đường trong kiếp thứ mười hai, thứ dạy hắn chính là loại hư ảnh này.
Chẳng qua, khi đó hắn cho rằng hư ảnh này là các loại tồn tại như trận pháp hay pháp thuật phân thân nào đó, ai dè chỉ là do một khối ngọc giản biến thành.
Tuy vậy, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Lý Phàm.
Hắn đến chỗ Trương Chí Lương, một là để nâng cao trình độ trận pháp, hai là để có được sự tin tưởng của Trương Chí Lương, khiến y giao di sản chứa bốn trăm ngàn điểm cống hiến kia ra.
Hôm nay, có Phân Thần ngọc giản này, hắn cũng không cần phải luôn ở trong Sách Trận đường, có thể tự do hơn một chút.
Lý Phàm tỏ vẻ vui mừng khôn xiết ra mặt, cảm tạ Trương Chí Lương.
Trương Chí Lương lại nói cho Lý Phàm một loạt quy củ dạy học của mình, sau đó mới để hắn rời đi.
“Nếu kiếp trước, vì tình cờ và duyên phận, mình mới bái làm môn hạ của Trương Chí Lương, cuối cùng khiến y động lòng bằng một chữ “chăm”.”
“Thì kiếp này, vì mình thể hiện ra thiên phú về trận đạo nên mới khiến Trương Chí Lương cảm thấy thích thú, chủ động nhận mình làm đồ đệ.”
“Thế nhưng, việc này cũng chưa nói lên được thiên phú của mình cao bao nhiêu. Rất có thể là Trương Chí Lương này giăng lưới rộng mà thôi.”
“Suy nghĩ theo hướng này cũng có lý.”
"Ngay cả Tùng Vân Hải còn biết đạo lý không nên để hết trứng vào cùng một giỏ, vị Trương đại sư này ắt cũng sẽ không thể nào yên tâm giao sở học cả đời mình, “Vô Hạn Pháp”, cho một tu sĩ Luyện Khí mới đúng.”
Trong Thiên Huyền kính, Lý Phàm nhớ lại những gì mình đã trải qua trong kiếp thứ mười hai, như đã ngộ ra điều gì.
Chẳng qua là, về cơ bản, động cơ của hắn đã không thuần khiết ngay từ đầu, hắn cũng không có tư cách gì để bất bình về chuyện này cả.
Dẹp mớ suy nghĩ lộn xộn này sang một bên, Lý Phàm mở chế độ Khải Linh ra.
Sau đó, Lý Phàm mở “Phân Thần ngọc giản”, vừa nghe Trương Chí Lương giảng bài, vừa nhập tâm tu luyện.
Ý chí của hắn phân làm hai, không hề bị ảnh hưởng lẫn nhau.
"Hóa Đạo Thần Nhất quả nhiên là một diệu thuật vô thượng. Phân tâm đa dụng, bất kể làm việc gì thì hiệu quả đều tăng lên rất nhiều."
Cảm nhận được hiệu quả phi phàm do bí thuật của Thái Diễn tông này mang lại, Lý Phàm không khỏi tán thưởng.
Trong lúc bản tôn Lý Phàm đang bế quan khổ tu.
Cuối cùng phân thân của hắn cũng nhận được tin tức từ Tiêu Tu Viễn.
"Lâm Phàm đạo hữu, may mắn không làm nhục mệnh! Cuối cùng ta cũng đã đào được Tiểu Dược Vương đỉnh ngươi bảo ta tìm rồi!”
"Ha ha, lần này bội thu, ngươi đoán xem ta đào được tổng cộng bao nhiêu cái!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận