Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 794: Tiên Khư gặp Chân Tiên

Từ trên nó chiếu ra quang mang nhàn nhạt.
Rất nhiều hình ảnh mơ hồ cùng với quang mang hiện lên.
Lúc Cố Tinh Hán bị hình ảnh trong quang mang này thu hút, ngọc điệp này cũng giống như vật còn sống, truyền ra từng trận cảm giác khát cầu.
Cố Tinh Hán phục hồi tinh thần lại, nhất thời có chút mơ hồ.
Lại có chút kinh ngạc.
Nhưng mà, hắn vẫn từng nghe nói chuyện bảo vật có linh.
Rất nhanh sau khi tiếp nhận thiết lập này, Cố Tinh Hán bắt đầu cảm nhận được khát vọng của ngọc điệp.
Nhưng mà chỉ là phản ứng mơ hồ và bản năng.
Miệng ngọc điệp không thể nói, toàn bộ dựa vào hắn suy đoán...
Cố Tinh Hán thử các loại biện pháp, dự định thỏa mãn ngọc điệp.
Linh thạch, quặng mỏ ngọc, thảo dược...
Ngọc điệp dường như đều không có chút hứng thú đối với những cái này.
Cố Tinh Hán vẫn không muốn bỏ qua tản mát ra dục niệm khát cầu.
Hơn nữa cộng thêm đám đồng bọn nhỏ khác lần lượt trúc cơ thành công. Hắn lại trước sau không biết nên giải thích như thế nào.
Hai nguyên nhân chồng chất khiến cho Cố Tinh Hán tâm phiền ý loạn.
Vẫn là dưới một lần cơ duyên xảo hợp, nhìn thấy Phương Tái Tế trưởng lão, lại chuẩn bị ‘Mâm tròn tận cùng’ cho đệ tử nòng cốt mới tuyển vào.
Ngọc điệp điên cuồng xao động, nhất thời làm cho Cố Tinh Hán hiểu được mục tiêu của nó.
“Cái này...”
Cố Tinh Hán có chút do dự.
Dù sao Mâm tròn tận cùng này là Phương trưởng lão nhiều lần dặn dò, vật trân quý cần coi trọng.
Nếu có sai lầm.
Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn không lay chuyển được ngọc điệp.
Một trận quang mang hiện lên, ngọc điệp xuất hiện ở trong thức hải của hắn.
Dưới sự quan sát lo lắng đề phòng của Cố Tinh Hán, ngọc điệp chậm rãi bay lên Mâm tròn tận cùng.
Sau đó từ phía dưới của nó, vươn ra cột sáng thật nhỏ chi chít dày đặc giống như xúc tua.
Dán lên Mâm tròn tận cùng.
Vốn dĩ Cố Tinh Hán còn tưởng rằng ngọc điệp sẽ tổn thương Mâm tròn tận cùng.
Nhưng sau khi quan sát một lát, hắn phát hiện cũng không phải như thế.
Mà là hai thứ thông qua xúc tua cột sáng dính dính kia, dường như đang hợp thành một thể.
Điều này làm cho Cố Tinh Hán yên lòng.
Đồng thời lại cảm thấy có chút mới lạ.
“Chẳng lẽ, hai thứ ngọc điệp và Chung Mạt này, thật ra là cùng một thứ?” Cố Tinh Hán không nhịn được thầm nghĩ như thế.
Nhưng mà dù sao tính cách của trẻ con. Cố Tinh Hán nghiên cứu không có kết quả rất nhanh đã đặt sang một bên.
Mà nghiên cứu hình ảnh lấy được từ trong ngọc điệp.
“Dựa ta để trúc cơ? Đây là cái gì? Dường như có thể đối chiếu với tình huống trong cơ thể ta?”
Cố Tinh Hán mừng rỡ.
Lúc này không đi quan tâm ngọc điệp nữa, chuyên tâm nghiên cứu pháp dựa ta để trúc cơ.
Chờ lúc hắn tỉnh táo lại từ trong niết bàn quán đỉnh, ngọc điệp rõ ràng đã hoàn toàn dung hợp với Mâm tròn tận cùng.
Chẳng qua quá trình dung hợp này, giống như ngọc điệp bò lên người, ép buộc.
Mà kết quả cuối cùng cũng không phải mỹ quan như vậy.
Nhưng mà Cố Tinh Hán cũng không để ý đến điểm này.
Hắn biết ngọc điệp này quả thật có thể là một bảo bối khó lường.
Tuy Cố Tinh Hán tuổi nhỏ nhưng cũng không đơn thuần. Ngược lại cực kỳ tỉnh táo đối với thế sự hiểm ác.
Hắn biết đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, vì thế quyết định đều lựa chọn giấu giếm cho dù là đồi với ngọc điệp hay là tồn tại của pháp dựa ta để trúc cơ.
“Có lẽ có thể dùng ngọc điệp mới này làm che lấp. Tuyên bố với bên ngoài nó là kỳ vật trúc cơ của ta...” Cố Tinh Hán suy tư nho nhỏ như thế nói.
Cứ như vậy, dưới tình huống không người biết, tu sĩ ‘dựa ta để trúc cơ’ duy nhất trên đời bắt đầu sự tu hành của hắn.
Thời điểm ban đầu, biểu hiện của hắn khiến đám người Liễu Tam của Dược Vương tông, cảm thấy vui mừng khó hiểu.
Vừa dạy đã hiểu, nắm được điểm cơ bản suy ra những điều còn lại.
Vô địch cùng giai, Trúc Cơ đấu Kim Đan cũng dễ dàng.
Trong nhất thời Cố Tinh Hán thành đệ tử hậu bối xuất sắc nhất Dược Vương tông.
Dường như được toàn bộ tông trên dưới, ký gửi kỳ vọng cao.
Nhưng mà...
Kỳ đỉnh phong của hắn giống như sao băng lướt qua trong giây lát.
Không qua bao lâu, hắn và những người cùng thế hệ đều đột phá tới cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh.
Mà Cố Tinh Hán vẫn giẫm chận tại chỗ.
Một màn cực kỳ khác thường này làm cho đám người Liễu Tam của Dược Vương tông nghi hoặc khó hiểu.
Cho rằng thân thể của Cố Tinh Hán xảy ra vấn đề gì, thay nhau tự mình xem xét cho hắn.
Nhưng vẫn không có ai nhìn ra kết quả.
Mà hỏi bản nhân Cố Tinh Hán, hắn chỉ nói bản thân đã dốc hết sức nhưng trước sau không thể tiến thêm một bước nữa.
Trong nháy mắt ba mươi năm trôi qua.
Trên dưới Dược Vương tông chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này.
Chính thức từ bỏ bồi dưỡng Cố Tinh Hán.
Nhưng cũng không quá mức trách móc nặng nề, rất nhiều tài nguyên vẫn tùy ý thuyên chuyển cho hắn.
Chẳng qua không chú ý quá nhiều đối với hắn.
Mà đối mặt với các hậu bối tu vi đều vượt qua mình, Cố Tinh Hán cũng trở nên ngày càng trầm mặc ít nói.
Suốt ngày ru rú trong nhà, không hỏi thế sự. Rất ít tiếp xúc với người bên ngoài.
Gần như bị mọi người quên đi.
Cứ như thế, trôi qua hai trăm sáu mươi ba năm.
Cố Tinh Hán tóc trắng xoá rốt cục cũng nghênh đón điểm cuối sinh mệnh của hắn.
“Hỗn nguyên kim đan, hỗn nguyên kim đan...”
“Đến tột cùng cái gì là hỗn nguyên?”
Hắn cười thảm một tiếng, sắc mặt đau khổ.
“Muốn từ không đến có, mở mang con đường mới khác. Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn...”
“Dựa ta để trúc cơ thành công, thậm chí không có cả cơ hội đổi ý, sửa tu tân pháp.”
Trong tay hắn, nhất thời hiện ra một ngọc điệp ôn nhuận.
So sánh với hơn hai trăm năm trước, hoa quang ngọc điệp lúc này đã nội liễm.
Giống như tảng đá ven đường tùy ý có thể thấy được, căn bản sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Cố Tinh Hán nhìn ngọc điệp này gần như cả đời làm bạn với hắn, vẻ mặt phức tạp.
“Sai lầm cả đời ta, sai lầm cả đời ta...”
Trong miệng hắn thấp giọng nỉ non.
Muốn hung hăng ném ngọc điệp xuống đất nhưng lại cảm thấy có chút không nỡ.
Cuối cùng, chặt chẽ cầm ngọc điệp trong tay. Trong tràn đầy không cam lòng mà đột ngột qua đời.
Cái chết của Cố Tinh Hán không dẫn đến chút gợn sóng.
Thậm chí bởi vì nguyên nhân sau khi chết không có dị tượng hiện ra, thẳng đến ba năm sau, thi thể của hắn mới được người ta phát hiện.
Hơn hai trăm năm trôi qua, trong Trường Sinh cốc sớm đã cảnh còn người mất.
Đã không có ai còn nhớ rõ hy vọng của Dược Vương tông năm đó.
Không ai chú ý.
Chuyện tang lễ đơn giản.
Rất nhanh, thi thể của Cố Tinh Hán đã được chôn trong mộ viên đệ tử Dược Vương tông ở Thú Chủng giới.
Là một trong số không nhiều di vật của hắn, cũng không có ai chú ý ngọc điệp trong tay Cố Tinh Hán.
Đi theo hắn, bị chôn sâu vào lòng đất.
Từ nay về sau ở trong bóng tối vô tận.
...
Ngoài Huyền Hoàng giới.
Trong Dược Vương Chân Đỉnh.
Một bóng dáng diện mạo cực kỳ tương tự Lý Phàm, nhưng gầy yếu đến cực điểm, kêu lên một tiếng đau đớn.
Lấy tay lau máu tươi trong miệng mũi không ngừng chảy ra giống như sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà tử vong bất cứ lúc nào.
Nhưng mà mặt hắn lại không đổi sắc.
“Trong đỉnh chỉ một khắc, Huyền Hoàng đã ngàn năm.”
Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, trong mắt là vô hạn cảm khái.
“Có thể tự thể nghiệm sai biệt của tốc độ chảy thời gian, cảm giác này quả nhiên là tuyệt không thể tả.”
Trong Dược Vương Chân đỉnh chính là ‘Lý Phàm thánh thai’.
Là một vòng che giấu tai mắt, do Lý Phàm dùng máu huyết bản thân dùng ‘Thánh Huyết Hoá Thai Pháp’ sáng tạo ra một phân thân trước khi Bạch tiên sinh đến.
Thời gian vội vàng mà tư chất của hắn cũng giống với bản tôn.
Cho nên chỉ là phàm nhân hoàn toàn không có tu vi.
Sau khi thoát khỏi Huyền Hoàng giới không lâu, hắn liền cảm giác được Dược Vương đỉnh đã lệch khỏi quỹ tích vận động ban đầu.
Hơn nữa, hình ảnh từ trên vật thân hóa ‘Giải Ly điệp’ truyền tới cũng càng lúc càng nhanh.
Tin tức cực lớn gần như sắp khiến đầu óc của hắn nổ tung.
Cũng may cuối cùng mọi thứ quy về tối đen.
Mới làm cho hắn dịu đi.
“Tuy rằng dùng thân hóa vật, nhưng bởi vì thánh thai này của ta vẫn tồn tại, cho nên vậy mà có thể từ xa tiến hành thao tác đơn giản đối với hóa thân vật.”
“Nhưng mà cũng chỉ như thế.”
Hình ảnh chiến đấu giữa Truyền Pháp và Bạch tiên sinh xảy ra ở trong Huyền Hoàng giới mà Giải Ly điệp ghi chép, hắn ở ngoài Huyền Hoàng giới lại chưa nhìn thấy.
Nhưng mà có thể lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy Truyền Pháp tiên tôn ra tay, đối với Lý Phàm mà nói đã là thu hoạch lớn.
Tạm thời áp chế suy nghĩ về Truyền Pháp, hiện giờ Lý Phàm thánh thai lờ mờ trở nên có chút hưng phấn.
Bởi vì, hắn sắp nhìn thấy ‘Tiên Khư’ trong truyền thuyết.
Âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt truyền đến từ các nơi của Dược Vương Chân đỉnh.
Đủ để nói rõ áp lực cực lớn mà nó thừa nhận.
Lý Phàm thánh thai sử dụng kính viễn vọng sớm chuẩn bị tốt trong Dược Vương đỉnh, do thám Tiên Khư.
Phía trước một vùng hắc ám.
Tốc độ của Dược Vương đỉnh càng lúc càng nhanh.
Tiếng gầm rú thật lớn vang lên từ bốn phương tám hướng.
Mạo hiểm giống như sẽ tan rã bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, trong tầm nhìn của Lý Phàm thánh thai vẫn chưa nhìn thấy cái gì.
“Ngừng ở đây sao?”
Hắn không chỉ có chút tiếc nuối.
Ầm!
Dược Vương đỉnh bắt đầu phân rã.
Lấp lóe kịch liệt gần như hắn khó có thể đứng vững.
Lý Phàm thánh thai giãy giụa, mang theo kính viễn vọng, trốn vào phần trung tâm nhất của Dược Vương Chân đỉnh.
Tất cả đều do chỗ tránh nạn nhỏ hẹp của Vĩnh Kiếp Tinh Kim rèn thành.
Dưới áp lực khổng lồ càng ngày càng mạnh dường như khó có thể tưởng tượng, cuối cùng Dược Vương đỉnh không kiên trì được, vỡ vụn thành vô số khối.
Đồng thời rơi xuống Tiên Khư.
Chỉ một lát sau, Lý Phàm thánh thai cảm thấy cho dù là Vĩnh Kiếp Tinh Kim, cũng sắp không chịu nổi .
Nhưng bắt nguồn từ tính cách trời sinh, hắn cũng không từ bỏ.
Vẫn giơ lên kính viễn vọng lên, nhìn về phía trước.
Nháy mắt, hắn hơi sửng sốt.
Trong tầm nhìn vốn tối đen một mảnh, không biết từ khi nào xuất hiện một vùng đồng hoang không dứt.
Phía trên đồng hoang vô số phế tích trải rộng.
Một xác chết cao lớn ngồi xếp bằng ở phía trên mặt đất.
Huyết nhục đã gần như hoàn toàn biến mất chỉ còn lại có một lớp da, gục xuống phía trên xương.
Hơn mười xiềng xích đỏ như máu khảm thật sâu xuống đất.
Khóa chặt khối xương này trên đồng hoang.
Mà xung quanh xác chết, rất nhiều khe núi lõm sâu, tung hoành khắp nơi.
Ở trên vùng đất hoang phát họa ra một ký hiệu phức tạp đến cực điểm.
Tuy rằng không biết ký hiệu này nhưng nháy mắt nhìn thấy nó.
Lý Phàm tự nhiên biết được ý tứ của nó.
Đó là một chữ.
Một chữ ‘Cơ’!
Cảm giác đói khát vô tận nhất thời dâng lên trong đầu Lý Phàm thánh thai.
Cùng lúc đó...
Bộ di hài trên vùng đất hoang đó mở hai mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận