Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 52: Trấn thủ Thái An Đảo

"Tất cả những phàm nhân trên đảo đều biến mất. Thành thị vốn là nơi phàm nhân tụ tập, nhưng không biết từ khi nào lại bị từng cây từng cây đại thụ cành lá rậm rạp bao phủ, giống như một khu rừng nguyên sinh."
"Trên những cành cây có treo đầy những trái cây mặt người."
"Gió nhẹ thổi qua, trái cây lại nở nụ cười trên mặt khiến người khác rét run."
Theo lời kể của Hà Chính Hạo, Lý Phàm dường như nhìn thấy vô số khuôn mặt đang mỉm cười với mình.
Lại nhớ tới một quả mình vừa ăn ban nãy, Lý Phàm càng không tự chủ được mà nổi da gà.
Hà Chính Hạo thì tiếp tục kể.
"Vị trấn thủ Kim Đan kia sau khi bị sốc đã lấy lại tinh thần và hạ xuống thành thị để điều tra."
"Không ai trên đảo còn sống sót, tất cả đều trở thành trái cây mặt cười. Nhưng đến tột cùng tại sao lại xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, vị trấn thủ Kim Đan này cũng chẳng thể tìm ra được đáp án. Vì vậy, ông ta vội trở về báo việc này lên trên."
"Vạn Tiên Minh phái người đặc trách đến đây đến xem xét, không ai biết họ đã tìm ra đáp án gì. Chỉ biết sau đó, tất cả đại thụ đều bị chặt bỏ, thành thị khôi phục lại hình dáng vốn có. Còn những trái cây mặt cười cũng giống như không biết chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục sinh sống trong thành thị như lúc ban đầu."
"Thế hệ này sang thế hệ khác, sinh sôi nảy nở cho đến ngày nay. Vạn Tiên Minh cũng xây dựng đại trận ở đây, lệnh cho người phụ trách trấn thủ, thu hoạch trái cây. ".
Lý Phàm nghe xong, không khỏi nói: "Như vậy xem ra, Thái An Quả này chẳng phải là con người hay sao?"
Hà Chính Hạo lắc đầu: "Làm sao là người được? Chúng nó hoàn toàn không có thần trí của riêng mình, hành động theo bản năng. Nếu suy đến cùng, chúng tối đa cũng chỉ là chấp niệm còn sót lại của đám phàm nhân mà thôi."
Lý Phàm trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không phản bác.
Việc này quá mức huyền bí, hắn cũng không biết nên xem những Thái An Quả này là như thế nào.
Tuy nhiên, sau khi tu tiên giả phát hiện ra tác dụng gia tăng tuổi thọ của chúng, tất cả những điều này đã không quan trọng.
Đừng nói Thái An Quả này, ngay cả khi thực sự là phàm nhân, nếu ăn là có thể tăng tuổi thọ thì họ cũng sẽ không thoát khỏi số phận bị ăn.
Lý Phàm chìm vào trầm tư.
Hà Chính Hạo cũng không biết nhớ tới cái gì, cũng là rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hai người mới lấy lại tinh thần.
Tiếp theo, Hà Chính Hạo giải thích cho Lý Phàm một số vấn đề cần chú ý khi trấn thủ một hòn đảo.
Lý Phàm cũng đều nhất nhất nhớ kỹ.
"Đại trận bao trùm toàn bộ đảo, mỗi lần vận chuyển đều rút ra một tia tinh khí từ phàm nhân ở trong đó."
"Số lượng rút ra là cực nhỏ, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến phàm nhân. Nhưng khi những tinh khí này tập hợp lại, tụ ít thành nhiều, số lượng liền tương đối đáng kể. ".
"Những tinh khí này sau khi được chuyển hóa, có thể nâng cao nồng độ linh khí trong pháp trận. ".
"Cho nên, tu hành trong hộ đảo đại trận này tuy không hiệu quả như chế độ phụ trợ tu luyện được mở ra ở trong Thiên Huyền Kính nhưng so với tu luyện bên ngoài thì vẫn nhanh hơn không ít."
Cuối cùng, Hà Chính Hạo có chút đắc ý kể cho Lý Phàm một bí mật mà chỉ có tu sĩ từng làm trấn thủ đảo mới rõ ràng.
Lại dặn dò một phen, bảo Lý Phàm có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ hắn, Hà Chính Hạo lúc này mới thản nhiên rời đi.
Lý Phàm cầm lệnh bài trấn thủ trong tay, dưới sự gia trì của đại trận, thần thức nhất thời bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Những người bình thường trên đảo, Thái An Quả, đều đang bận rộn sống cuộc sống của họ trong trận pháp hạch tâm.
Nhìn một lúc lâu, Lỳ Phàm thở dài.
"Đúng thật là rút xương tuỷ của thiên hạ để tu hành mà."
Nếu có thể, Lỳ Phàm tự nhiên cũng muốn làm điều gì đó. Đáng tiếc, hắn trước mắt chỉ mới là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ.
Điều duy nhất có thể làm bây giờ là cố gắng tu hành mà thôi.
Lý Phàm dằn lại đủ thứ suy nghĩ trong lòng.
Từ đó về sau, Lỳ Phàm đóng quân trên Thái An Đảo.
Không thể không nói, chức trấn thủ hòn đảo thực sự là tương đối nhẹ nhàng.
Những phàm nhân trên đảo không có việc gì cũng sẽ không quấy rầy tiên sư.
Việc Lý Phàm cần làm cũng chỉ là những việc vặt vãnh như cứ cách một quãng thời gian thì kiểm tra xem đại trận hộ đảo có hoạt động bình thường hay không, kịp thời thu hoạch, cất trữ những Thái An Quả đã chín mà thôi.
Phần thời gian còn lại, Lỳ Phàm có thể sắp xếp tự do.
Lý Phàm tất nhiên dành hết thời gian vùi đầu vào tu luyện khắc khổ.
"Một trăm loại kỹ xảo sử dụng linh khí", "Pháp thuật sơ giải", "Bí quyết đấu pháp tất thắng - Tiên hạ thủ vi cường", "Còn sống chính là thắng lợi", "Duy nhanh bất phá",...
Bắt đầu từ những kiến thức tu hành cơ bản này, Lỳ Phàm dần dần nắm vững một số phép thuật nhỏ đơn giản.
Chẳng hạn như liễm tức thuật, thuật giả chết, ngự phong thuật, cự lực thuật,...
Trong lúc học tập, Lý Phàm cũng không khỏi không cảm khái mức độ bảo hộ độc quyền tri thức của Vạn Tiên Minh.
Những kiến thức học tập được mua từ Thiên Huyền Cảnh, tự học cách sử dụng thì không có vấn đề gì.
Nhưng muốn học xong rồi đưa cho người khác học thì không được.
Trừ phi thực lực của ngươi có thể vượt qua Thiên Huyền Kính, đương nhiên là có thể phá giải cấm chế xen lẫn trong đó.
Lý Phàm không biết thực lực của linh bảo Thiên Huyền Kính này cụ thể tương đương với tu sĩ cảnh giới nào.
Tuy nhiên, nếu suy đoán theo lẽ thường thì nó ít nhất không dưới Tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Uy năng của tu sĩ Hóa Thần hoàn toàn không phải là thứ mà Lý Phàm hiện giờ có thể tưởng tượng ra.
Vì vậy, ngay cả khi hắn có bất mãn hơn nữa thì cũng chỉ có thể tạm chấp nhận thực tế phũ phàng.
Sau khi đọc xong những cuốn sách này, Lý Phàm bắt đầu cố gắng đọc các nội dung liên quan đến luyện đan, luyện khí, trận pháp.
So với phần pháp thuật trước đó, những nội dung này quá phức tạp.
Muôn vàn khó khăn, Lỳ Phàm không biết phải bắt đầu học từ đâu.
Vỏn vẹn chỉ là cơ sở luyện đan trong "Đan Đạo Sơ Giải": "Phân biệt năm tuổi của thảo dược", "Giám định và phân tích hiệu quả". Lý Phàm bỏ ra mười ngày ròng rã mới có thể đọc xong một lần.
Chưa kể đến những phần sau như: "Phương pháp lựa chọn và khống chế đan hoả", "Tế luyện đan lô", "Luyện đan trong thực tế". Lý Phàm ước tính, nếu không bỏ ra một năm rưỡi thì không thể nào đọc hết được.
Biết rằng những kỹ nghệ này thường cần phải được danh sư chỉ dẫn, sau khi xoắn xuýt một phen, Lý Phàm cuối cùng cũng lựa chọn tạm thời từ bỏ việc này.
Vì vậy, hắn quét sạch tạp niệm, bắt đầu tu hành "Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương".
Môn công pháp của Thượng cổ Thiên Cơ Tông này thật sự tối nghĩa khó hiểu, trái ngược với "Tiểu Diễn Thủy Quyết" mà Lý Phàm tu hành trước đây, hoàn toàn không phải công pháp cùng một thời đại.
Cho dù vẫn luôn ăn Lưu Ly Đan để gia tăng ngộ tính, Lý Phàm cũng phải mất hơn nửa năm mới có thể nhập môn.
Quãng thời gian gian khổ ấy khiến Lý Phàm muốn ngay lập tức đi Thiên Huyền Cảnh, mở ra chế độ siêu cấp phụ trợ tu luyện để tu luyện "Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương" này.
Nhưng cuối cùng, ý tưởng này đã bị Lý Phàm dằn lại.
Nói cho cùng, Lý Phàm vẫn không an tâm với Vạn Tiên Minh.
Nhìn từ phương thức làm việc của nó, Vạn Tiên Minh rõ ràng không phải là loại lương thiện gì.
Nếu khiến cho Thiên Huyền Cảnh chú ý, bại lộ công pháp Nguyên Anh thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng nếu bại lộ cả "Hoàn Chân" thì hắn lúc đó sẽ thực sự vạn kiếp bất phục.
Thế nên Lý Phàm thà chậm rãi tu hành đã.
Cứ như vậy, một năm lại trôi qua.
Lỳ Phàm trở lại Vạn Tiên Đảo, nhận được thù lao của người đại diện trấn thủ, 800 điểm cống hiến. Sau đó đổi phần Luyện Khí hậu kỳ của "Tiểu Diễn Thuỷ Quyết".
Lại tu luyện năm ngày dưới chế độ phụ trợ tu hành trong Thiên Huyền Kính, hắn mới trở về Thái An Đảo.
Năm ngày tu hành siêu tốc giúp Lý Phàm mơ hồ cảm thấy mình cách Luyện Khí đã không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận