Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 910: Ẩn náu Nhất Tâm tông

Kiếm Chi động thiên này khác với các động thiên diễn hóa bình thường.
Bên trong không có núi sông ao hồ, chỉ có cảnh tượng cực kỳ giống trong kiếm chủng.
Ngàn vạn thanh kiếm cắm lộn xộn khắp nơi trên mặt đất.
Kiếm khí di chuyển đan xen tạo thành từng cơn gió rít gào.
Cả động thiên hoàn toàn thuộc về thế giới kiếm, không chứa đựng bất cứ vật sống nào khác.
Trong kiếm chủng, ngoài Kiếm Chi động thiên, Lý Tinh vốn đã tan xương nát thịt chậm rãi hiện thân cùng với máu thịt lúc nhúc.
“Nguyên Anh sơ kỳ.” Hắn cảm ứng tu vi của bản thân, khẽ gật đầu.
Cảnh giới yếu hơn bản tôn, tuy sức lực chiến đấu thực tế cũng không sánh bằng nhưng dù sao cũng dựa Thiên chi kỳ trúc cơ, chèn ép tu vi Hóa Thần tầm thường cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà sau khi tiến vào Nguyên Anh cảnh, Lý Tinh đã cảm nhận được lực cản đi tới từ bóng tối.
Khi phân thân tạm biệt kiếm gỗ Thiên chi kỳ, quay lại Huyền Hoàng giới.
Ác ý mơ hồ đó càng trở nên rõ ràng.
Một câu nói không khỏi xuất hiện trong đầu Lý Tinh.
“Tân pháp thiên tôn quả thật làm trái ý trời. Nhận ân huệ trời đất càng nhiều tương lai khi phản nghịch thiên địa chi lý sẽ càng khó khăn.”
“Thậm chí khi tế thiên địa chi hồn đều phải chịu phản phệ của thiên địa ý chí gấp bội. Cho dù thiên phú cao như thế nào cơ bản cũng dừng lại ở Hóa Thần.”
Có lẽ nguyên nhân ra đời của Hắc Kiếm cũng có mấy phần công lao của Lý Tinh. Khi hắn thôn phệ nó hóa thành động thiên không hề cảm nhận được quá nhiều lực cản.
Nhưng hắn có dự cảm đây đã là giới hạn trời đất có thể khoan dung.
Khi hắn muốn tiến thêm một bước, thăng cấp Hóa Thần, thậm chí Hợp Đạo, phải hoàn toàn đối mặt với thiên địa ác ý.
Nhưng mà Lý Tinh không để ý lắm.
Là một phân thân, sứ mệnh của hắn không phải tu hành mà là đến Ngũ Lão hội, đòi công pháp Huyền Thiên giáo thất truyền từ chỗ ‘Nhất Tâm thiên tôn’.
Sau khi đọc một lượt tin tức bản tôn truyền đến, bởi vì trước đây do dao động không gian khó hiểu kia cho nên bây giờ Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đang trong thời kỳ dừng chiến hiếm có.
Lý Tinh phân biệt phương hướng một chút rồi hóa thành một độn quang màu đen nhanh chóng bay đến điểm đích.
Vừa mới bay đi Lý Tinh đã nhận ra có chỗ không giống với trước đây.
Lúc bản tôn ngự không cần phải khắc phục lực cản giữa trời đất, và cuồng phong phả vào mặt.
Nhưng Lý Tinh hóa thành kiếm quang lại như cá gặp nước, hoàn toàn dung hòa với môi trường xung quanh.
Không chỉ lực cản gần như không đáng kể, sự tiêu hao khi bay cũng nhỏ đến mức kinh ngạc!
“Thiên chi kỳ vốn thuộc về Thiên Đạo Huyền Hoàng. Vì thế tự có đãi ngộ.”
Bay không còn là một chuyện khổ nhọc, ngược lại trở thành một loại hưởng thụ.
Trong lòng Lý Tinh thoải mái không thôi, nếu không phải vì sợ Vạn Tiên Minh chú ý, chắc phải huýt dài cho thỏa mãn.
Tốc độ của kiếm quang màu đen càng lúc càng nhanh, vút qua nền trời.
Cho dù có người vô ý nhìn thấy cũng chỉ có rằng là ảo giác của mình.
Không đến bảy ngày sau, từ đằng xa đã nhìn thấy châu Cơ Vĩ Ngũ Lão hội.
Một nhóm tu sĩ Diễn Võ đường Vạn Tiên Minh đóng quân ở tường chắn sương trắng vắt ngang trời đất.
Lý Tinh không kinh động đến bọn họ, dựa vào thông tin của bản tôn truyền đến dễ dàng tránh được sự giám sát của đại trận phòng hộ Tiên Minh, lẫn vào trong sương trắng.
Châu Cơ Vĩ là châu vực hòa hoãn giữa Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh, không hề có sự can thiệp sức mạnh của bất cứ một vị thiên tôn nào khác ngoài Vô Ưu thiên tôn.
Nguyên nhân lựa chọn nơi này tiến vào Ngũ Lão hội là bởi vì có thể tránh được Chân Thực Chi Quốc, sau khi xuyên qua Nhân Đạo Thiên Cảnh sẽ đến được Nhất Tâm Tiên tông.
Trong Chân Thực Chi Quốc, mọi lời nói dối đều không được che giấu. Rõ ràng không phải là nơi ẩn núp thích hợp, có thể tránh thì cứ tránh.
So ra Nhân Đạo Thiên Cảnh an toàn hơn nhiều.
So với Vạn Tiên Minh sẵn sàng ra trận, nội cảnh Ngũ Lão hội trông bình yên hơn hẳn.
Ngoài trừ mấy nơi biên giới, châu vực hòa hoãn phô bày trọng binh.
Các châu vực khác giống như vốn dĩ không cảm nhận được sự tồn tại của chiến tranh, tất cả các tu sĩ, người phàm mà Lý Phàm thấy ở dọc đường đều vô cùng thoải mái thậm chí hơi lười biếng.
Làm cho Lý Phàm không khỏi tấm tắc khen ngợi, bội phục đường lối cai quản của Ngũ Lão hội.
Không gặp phải nguy hiểm gì, sau khi xuyên qua Nhân Đạo Thiên Cảnh, cuối cùng Lý Tinh cũng đến địa bàn của Nhất Tâm Tiên tông.
Đương nhiên cả đường thuận lợi như thế, ngoại trừ có liên quan đến việc Lý Tinh dùng Thiên chi kỳ làm đạo cơ che giấu bản thân cực tốt, có lẽ còn có nguyên nhân hắn không gia nhập vào Vạn Tiên Minh.
Nếu như tu sĩ Vạn Tiên Minh muốn ẩn núp dễ dàng như thế e rằng hơi khó.
Nơi này tên là châu Nghi Lữ.
Giống với cái tên, thứ lọt vào tầm mắt là đồng bằng phù sa nối liền nhau.
Thậm chí có thể nhìn thấy thương đội người phàm đang đi trong thành trì.
Không giống với Vạn Tiên Minh tu sĩ sống tách biệt với người phàm, mỗi một thành trì của Ngũ Lão hội đều có tu sĩ và người phàm cùng sinh sống.
Chỉ phân chia trong thành và ngoài thành.
Người phàm sống ở ngoài thành, tu sĩ thì sống ở trong thành.
Cảm thấy cảnh tượng nơi này hơi quen thuộc, Lý Phàm suy nghĩ.
“Dường như ta đã đến nơi này...”
Nhanh chóng đè suy nghĩ phức tạp xuống, Lý Tinh bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
Theo tin tức bản tôn truyền đến muốn tiến vào Nhất Tâm Tiên tông thật sự, mấu chốt là phải khiến ‘Nhất Tâm thiên tôn’ chú ý.
Sách vẽ diễm tình ngầm lưu truyền trong Ngũ Lão hội chính là cách nhanh chóng có hiệu quả nhất.
Đáng tiếc hành động lần này dường như không thuận lợi lắm.
Lý Phàm dạo trong châu Nghi Lữ mấy ngày liền đều không tìm được tiểu thương nào to gan lớn mật.
Nhưng mà có thể hiểu dù sao ngang nhiên truyền bá mấy thứ này dưới thiên tôn, chắc chắn sẽ bị chém đầu.
Trong lúc Lý Tinh định đổi sang châu khác thử vận may thì trong thành vốn vẫn luôn yên ổn bỗng trở nên ồn ào.
Trong lòng Lý Tinh khẽ động, cuốn theo dòng người đến nơi xảy ra chuyện.
“Ngươi chính là Vạn Tái Lai?”
Vô số tu sĩ vây một thiếu niên xinh đẹp bạch y phấp phới ở chính giữa, nét mặt không mấy lương thiện.
“Thế mà lại bị các ngươi phát hiện. Nhưng mà cũng tốt, nghỉ ngơi mấy ngày cũng đã đến lúc làm việc lại rồi.” Vạn Tái Lai liếc nhìn đám người xung quanh, trước áp lực trong ánh mắt của hắn, các tu sĩ xung quanh theo bản năng lùi về sau nửa bước.
Sắc mặt của các tu sĩ châu Nghi Lữ này lần lượt không nén được tức giận.
Một người trong đó thẹn quá hóa giận: “Một tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi lại ăn nói ngông cuồng! Dám nói tu sĩ châu Nghi Lữ bọn ta đều là hạng vô năng!”
“Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi đàng hoàng!”
“Bùi huynh, ngươi đã là Nguyên Anh cảnh, ỷ mạnh hiếp yếu không ổn đâu nhỉ?” Người bên cạnh không khỏi khuyên ngăn.
Không đợi tu sĩ họ Bùi lên tiếng, Vạn Tái Lai nhẽ mỉm cười: “Tu sĩ Nguyên Anh thì làm sao? Ta chỉ xem như là gà đất chó sành!”
Lúc này toàn bộ tu sĩ châu Nghi Lữ đều tỏ ra căm phẫn.
“Được! Được!”
“Châu Nghi Lữ, Bùi Thanh Sam xin chỉ giáo!”
Cùng với lời nói của Bùi Thanh San trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một kiến trúc hình tròn trong suốt.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, kiến trúc giống như trường đấu thú chiếu xuống hai luồng sáng hút hai người thi đấu vào trong đó.
“Là Thí Luyện Trường của thiên tôn đại nhân!”
“Xem ra lời đồn không hề sai, Vạn Tái Lai đó phải nhờ vào tu sĩ Nguyên Anh kiếm khiêu Kim Đan kỳ, từ đó tiến vào Nhất Tâm Tiên tông!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận