Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1005: Sao lưu trăm năm trước

Cái gì là tu vi?
Đây là một loại đồ vật có phần trừu tượng, nhưng lại tồn tại chân thực.
Mỗi tu sĩ tu hành công pháp khác nhau, cuối cùng điều nhận được lại là trăm sông đổ về một biển. Chỉ là ấn ký đặc biệt nhiễm công pháp của từng người.
Ba kim nhân trước mắt Lý Phàm có kích thước như nhân loại bình thường. Giống với hình lập phương phát sáng gặp phải trước đó, đều là tạo vật tu vi thực thể hóa thuần túy.
Hơn nữa đã ngưng tụ tổng số tu vi khó mà lường được đến cực điểm.
Không chỉ có thế, Lý Phàm còn nhạy bén nhận ra trên người ba kim nhân này còn phân biệt ẩn chứa khí tức khác.
Mỗi người mỗi khác nhưng đều có một đặc điểm rõ rệt đó là giống như tạo vật máy móc tinh vi hình thành một loại kết cấu riêng biệt nào đó.
Lý Phàm tin chắc, nếu như hơi không cẩn thận, chạm vào cơ quan trên người kim nhân, sợ là chúng sẽ dựa theo phương thức cố định sẵn chấp hành một loại nhiệm vụ nào đó.
“Ở trong đó không có mảy may dấu vết linh lực vận chuyển. Toàn bộ đều dựa vào sự chồng chất của tu vi bản thân hình thành.”
“Là để che giấu triệt để hoàn toàn sao?”
“Ứng dụng tinh diệu tuyệt luân như thế, đúng thật là có chút khó mà tưởng tượng.”
Lý Phàm trầm ngâm một hồi, lăng không độ ra một tia linh lực, sau đó trốn xa đến an toàn vị trí.
Sau đó khống chế tia linh lực đó làm kíp nổ, đâm mạnh vào trên người một kim nhân trong đó.
Giống như một đống thùng thuốc nổ bị đột ngột kích nổ, một luồng khí tức cực kỳ mãnh liệt lại không ổn định ầm ầm bạo phát.
Sau đó kim quang nhanh chóng nội liễm, chỉ có quang mang chỗ mắt vẫn khống chế không nổi tràn ra ngoài.
Bởi vậy Lý Phàm có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng kim nhân.
Khiến hắn hơi giật mình là, dáng vẻ kim nhân hoàn toàn do tu vi thuần túy cấu tạo mà thành này vậy mà gần như hoàn toàn tương tự với Truyền Pháp thiên tôn!
Hoặc là nói, là dựa theo tượng thiên tôn trải rộng các nơi Vạn Tiên Minh xây nên!
Sau khi kim nhân tỉnh lại, không mê mang trong chốc lát. Dường như là dựa theo trình tự thiết lập sẵn, ánh mắt đảo qua vật tư tồn trữ trong không gian nơi đây.
Hai tay hư điểm trên không trung, từng luồng kim quang từ trên người nó bị phân ra, bay đến những đồ vật khác nhau. Sau khi nhiễm kim quang tu vi, những vật chết vốn có kia bỗng nhiên như có linh tính.
Nhanh chóng tự động tổ hợp thành một hình người cơ bản.
Sau khi làm xong mọi việc, kim nhân số một nhìn về phía hai đồng bạn khác còn đang say giấc nồng, mắt trái và mắt phải phân biệt bắn ra một vệt sáng chiếu vào trên người bọn họ.
Kim nhân số hai, số ba ngay sau đó lần lượt được kích hoạt.
Thân hình kim nhân số hai vỡ nát, hóa thành dịch nhờn màu vàng sền sệt bay vào trong hình người mơ hồ kim nhân số một lắp ráp thành.
Mà kim nhân số ba thì hóa thành một luồng quang hoa từ dưới lòng đất chui lên, không biết bay tới nơi nào.
Hấp thu dịch nhờn màu vàng, hình người trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Chỉ có điều dường như không sinh ra thần trí của chính mình.
Cho đến không lâu sau, kim nhân số ba trở lại, nhét một đồ vật không rõ màu đen, không ngừng nhảy nhót vào trong đó.
Khí tức sinh mệnh bỗng nhiên buông xuống.
“Đây là đường lui để Linh Nguyên giáo chủ phục sinh?” Lý Phàm trốn ở nơi xa thăm dò không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
Mà như để nghiệm chứng suy đoán của Lý Phàm.
Sau khi dịch nhờn màu vàng nhúc nhích quỷ dị dần ngưng kết thành thực thể.
Một giọng nói khàn khàn hơi quái dị như kim loại ma sát xuất hiện dưới lòng đất: “Ta... Đã chết rồi ư?”
Trong giọng nói có chút mê mang, lại có chút không cam lòng.
Linh Nguyên giáo chủ nhìn về phía hai kim nhân bảo hộ bên cạnh mình, vậy mà biểu hiện hơi giật mình: “Kim nhân tạo hóa? Ta thật sự đã nghiên cứu ra thứ này? Chết tiệt...”
Chết mà sống lại, Linh Nguyên giáo chủ không chỉ không mừng rỡ, ngược lại có phần nôn nóng và bất an.
“Dựa theo tiến độ trong ký ức của ta, ít nhất còn cần nghiên cứu hơn trăm năm mới có đột phá về chất.”
“Phải rồi, nơi này hẳn có miện quỹ thời gian mới đúng.”
Tìm kiếm một hồi, Linh Nguyên giáo chủ thực sự đã tìm được đồ vật mình muốn trong góc xó.
Kết quả sau khi xem xong, sắc mặt thay đổi kịch liệt: “328 năm sau? Đều đã qua lâu như vậy, làm sao có thể sẽ còn hoàn nguyên phần sao lưu ký ức của ta?”
Sau kinh hoảng ngắn ngủi, Linh Nguyên giáo chủ trẻ tuổi rất nhanh bình tĩnh trở lại.
“Dựa theo mức độ làm việc cẩn thận của ta, không thể nào hơn ba trăm năm liên tục không có ký ức sao lưu. Nhưng phục sinh lại vẫn chỉ có thể dựa vào ta...”
“Giải thích thông suốt duy nhất là đã xảy ra tai hoạ ngoài dự liệu. Dẫn đến tất cả ký ức sao lưu sau này đều bị hủy.”
Linh Nguyên giáo chủ hít sâu một hơi.
“Xem ra Linh Nguyên giáo cũng nhất định đã cùng hủy diệt với ta. Quả nhiên dựa vào một đám ô hợp, muốn làm đại sự vẫn quá khó khăn.”
Nói như vậy, Linh Nguyên giáo chủ dường như vì nghiệm chứng kết luận của mình, bắt đầu cố gắng vận chuyển Thương Sinh Linh Nguyên Công.
Kết quả khiến hắn giật nảy mình là, tiến hành tu hành không mảy may tắc nghẽn, thuận lợi đến kỳ lạ.
Đồng thời mơ hồ cảm ứng được hơn trăm vạn người đang đồng thời tu hành Thương Sinh Linh Nguyên Công!
“Đây là có chuyện gì?” Linh Nguyên giáo chủ tức khắc không bình tĩnh được nữa.
Hắn cau mày, đi qua đi lại.
Cuối cùng suy đoán ra một khả năng: Trong giáo xuất hiện phản đồ, không chỉ tru sát hắn, đồng thời còn xoá sạch tất cả sao lưu ký ức của hắn.
Chỉ có một phần nguyên thủy nhất có lẽ là vì niên đại quá xa xưa mới có thể bảo tồn an toàn.
Nhưng suy đoán này lại làm cho Linh Nguyên giáo chủ càng thêm khó hiểu.
“Ta rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, thế mà lại tín nhiệm người ngoài như vậy?”
“Ngay cả bí mật ẩn giấu sâu nhất đều có thể tiết lộ. Kết quả còn tin sai người, bị người trực tiếp hại chết...”
Linh Nguyên giáo chủ nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nguyên do.
Cuối cùng thở dài: “Trước khi chưa làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể rụt đầu làm người.”
“Nhưng dù sao lúc trước ta đều trở về như thế, cũng đều đã thuộc.”
“Không dễ gì mới trốn tới một Tu Tiên giới may mắn tránh khỏi tai hoạ, lại trở thành dáng vẻ quỷ quái này. Thật là đáng chết mà...”
Trong miệng Linh Nguyên giáo chủ oán trách, thân thể do linh kiện và tu vi thực thể tạo thành theo đó xảy ra biến hóa.
Cánh tay biến ảo thành một đường ống dài đâm vào bức tường hình lập phương dưới chân.
Từ kim quang không ngừng loé lên trong đường ống có thể thấy được, Linh Nguyên giáo chủ đang hấp thu tu vi tồn trữ trong hình lập phương.
Mà khí tức cảnh giới của hắn cũng từ Luyện Khí sơ kỳ lúc vừa sống lại tăng vọt một đường.
“May mà qua nhiều năm như vậy, ta cũng đã tích góp tu vi dự phòng số lượng không ít.”
“Hẳn rất nhanh là có thể khôi phục thực lực vốn có.” Linh Nguyên giáo chủ nói như thế.
Đúng lúc này, hắn lại kinh ngạc phát hiện, chính mình bỗng nhiên đã mất đi quyền khống chế thân thể.
Biết đã gặp phải tập kích, hắn lập tức muốn hạ lệnh cho hai kim nhân bảo hộ.
Nhưng còn chưa kịp ra lệnh, hắn lập tức nhìn thấy một bức tượng đá hiện ra khí tức thần thánh từ bi chiếm cứ trong đầu hắn.
“Hồng Trần Từ Bi...”
Tâm thần chấn nhiếp, chỉ trong thoáng chốc rất nhiều suy nghĩ đều bị gián đoạn.
Chờ khi hắn lấy lại tinh thần vẫn không biết đang ở nơi nào.
Lúc muốn liên hệ lại với hai kim nhân hộ vệ lại phát hiện căn bản không có cách liên hệ.
Trong lòng Linh Nguyên giáo chủ không khỏi nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận