Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 421: Thiên Cơ động thạch biến

Lý Phàm quan sát cẩn thận lỗ trống này.
Ở phía trên, dường như có rất nhiều kiến trúc mọc từ đỉnh hang đá ra, treo lơ lửng giữa không trung.
Lý Phàm cũng nhìn thấy một đám tu sĩ có bộ dạng tượng đá.
Hai chân và kiến trúc hòa thành một thể, cũng treo lơ lửng nơi đỉnh đầu, tuyệt vọng bất lực vươn hai tay, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng cơ thể họ như bị ngừng lại ở khoảnh khắc này vĩnh viễn, cả khuôn mặt chứa đầy nỗi sợ hãi.
“Có lẽ nơi này là một đỉnh núi của Thiên Cơ tông, tình cờ bị Quy Nguyên Cáp này nuốt vào bụng.”
“Nhìn dáng vẻ này, hẳn là sau khi bị hóa đá toàn bộ, mới bị nuốt chửng.”
Lý Phàm nhấc lên cảnh giác, phi thân vào phía trên lỗ trống.
Không quan tâm đến những tu sĩ bị hóa đá, hắn xuyên thẳng qua những tàn tích, đi thẳng đến tháp đá nổi bật nhất.
“‘Khuy Thiên tháp’, nơi Thiên Cơ tông dùng để thăm dò thiên cơ yếu địa.”
Lý Phàm đi đến trước tòa tháp đá, phát hiện sau mấy ngàn năm trôi qua, trên đó vẫn lóng lánh một tia sáng mờ nhạt.
“Dù có cấm chế, nhưng đáng tiếc chỉ là bề ngoài.”
Dường như không hề trở ngại, Lý Phàm bước vào bên trong Khuy Thiên tháp.
“Ừm?”
Trong nháy mắt tiến vào bên trong, sắc mặt Lý Phàm thay đổi.
Bởi vì hắn cảm giác được một ánh mắt đầy hung ác nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Phàm nhìn theo hướng ánh mắt, chỉ thấy một vị tu sĩ tóc tai rối bù đứng trước mặt.
Khuôn mặt dữ tợn, một con mắt hạt châu nhô ra như muốn chui ra khỏi hốc mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
Nửa dưới của tu sĩ cũng đã hóa thành đá, giống như những đệ tử Thiên Cơ tông ở bên ngoài.
Chỉ là nửa người trên dường như vẫn đang trong quá trình hoá đá, bày ra dáng vẻ quỷ dị của huyết nhục và đá trộn lẫn.
“Chết hay sống?”
Lý Phàm không dám chần chừ, vội vàng phóng ra một tia sáng từ Ngũ Hành Tịch Diệt kiếm.
“Rầm!”
Ánh kiếm màu đen đâm thẳng vào cơ thể tu sĩ.
Đâm xuyên qua ngực, thân thể tu sĩ nhất thời tan thành năm mảnh, rơi lả tả trên đất.
Chỉ có viên nhãn cầu nửa hóa đá vẫn đang lơ lửng trong không trung, đồng tử nhìn chằm chằm về phía Lý Phàm.
Lý Phàm chậm rãi tiến tới, đồng thời không từng thay đổi vị trí.
Phát hiện con ngươi này dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, luôn tập trung vào vị trí của hắn.
Khi đến gần nhãn cầu hóa đá, đợi một lúc, nhưng không thấy nó có bất kỳ phản ứng nào.
Lý Phàm cầm nó trong tay, quan sát tỉ mỉ.
“Hóa ra không phải là con ngươi thật, mà là thứ được cấy vào cơ thể của tu sĩ khi còn sống.”
“Lạ thật, không nhớ rõ thu hoạch của đám Tiêu Hằng có cái này…”
“Là bọn họ không phát hiện? Hay là bị cái tên Lệnh Hồ Xương kia giấu đi rồi?”
Lý Phàm vuốt vuốt một lúc, nhưng không thấy nhãn cầu này có tác dụng gì.
Lý Phàm tạm thời để nó trong ngực, tiếp tục thăm dò bên trong Khuy Thiên tháp.
Khuy Thiên tháp có tất cả chín tầng.
Từ tầng hai đến tầng năm, khắp nơi đều rải đầy một số ngọc giản, pháp khí.
Tuy nhiên, phần lớn đã bị hư hại.
Sau khi tìm thấy một chiếc nhẫn trữ vật, Lý Phàm vui vẻ đưa những thứ còn nguyên vẹn vào túi.
“Thái Vi Thiên Số”, “Cửu Thiên Nhất Khí Công”, “Thiên Ý Hàng Thân Quyết”, “Thiên Cơ Mê Lục”...
Có công pháp, có nghiên cứu về ‘Thiên Cơ’.
Cuối cùng, Lý Phàm thu được tất cả 26 môn công pháp, 48 bộ sách.
Trong đó, có 17 môn công pháp Kim Đan kỳ, 9 môn công pháp cho Nguyên Anh kỳ.
“Thật là một phen phát tài, chỉ là không biết có bao nhiêu bản đơn lẻ trong đó.”
“Nhưng trong số công pháp này, chỉ có hai môn cho thấy có người đang tu luyện. Có lẽ tỷ lệ công pháp của Vạn Tiên minh không quá cao.”
Lý Phàm thu hồi vui sướng trong lòng, tiếp tục lên trên.
Từ tầng sáu đến tầng tám, đều trưng bày những đồ vật kỳ lạ.
Chẳng hạn như bên trong cánh hoa sen, mọc ra một khuôn mặt người.
Hay là trái cây không biết tên giống như Giao Long.
Hòn đá hình chữ nhật tự nhiên hiện lên những hoa văn.
Phía trên những vật kỳ lạ này dường như đã từng được bao phủ bởi một loại năng lượng đặc thù nào đó.
Nhưng theo thời gian trôi qua, loại năng lượng này đã hoàn toàn tiêu tán.
Bây giờ chỉ còn trông hơi kỳ quái thôi.
“Đây chắc là những thứ mà Thiên Cơ tông dùng để cảm ứng thiên cơ.” Lý Phàm như có điều suy nghĩ.
Thiên Cơ tông cho rằng, thiên địa khí cơ, giao đem cảm ứng, xuất hiện khắp nơi trên thế gian.
Những thứ trái ngược lẽ thường, đều là kết quả của sự giao cảm kịch liệt của thiên địa khí cơ.
Nhờ những vật dụng kỳ lạ này, có thể cảm nhận sâu sắc khí thế thiên địa.
“Cũng giống như lúc đầu ta mượn Thương Hải Châu để cảm nhận thiên địa.” Lý Phàm cũng không quan tâm những thứ này có ích hay không, hắn nhặt hết tất cả.
Cuối cùng, đến tầng chín của Khuy Thiên tháp.
Sau khi mở ra, lại trống rỗng không có gì.
“Giống như Tiêu Hằng nói.” Trong dự liệu, Lý Phàm cũng không có gì đáng tiếc.
Sau khi tìm kiếm tỉ mỉ một lần vẫn không có kết quả, hắn đang chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên phúc tâm lâm chí, hắn quay người trở lại.
Nhìn chằm chằm vào không gian tầng chín.
“Theo tình hình ở bên ngoài, có vẻ như kiếp nạn ở nơi núi cao Thiên Cơ tông, là đột nhiên ập xuống.”
“Họ hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể chết thảm.”
“Bảo mệnh còn không kịp, chẳng cần nói đến việc di chuyển bảo vật.”
“Vậy tại sao, tầng chín của Khuy Thiên tháp lại trống rỗng?”
Lý Phàm bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, càng nghĩ càng cảm thấy như thể nơi đây đang ẩn chứa bí mật nào đó.
Nhưng dù hắn có tìm kiếm cẩn thận đến đâu, cũng không thể tìm thấy bất kỳ thứ có giá trị.
Có vẻ như chỉ là mong muốn đơn phương của hắn thôi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Pháp dưt khoát phát động Ngũ Hành Tịch Diệt kiếm, trực tiếp cắt tầng chín của tháp đá ra khỏi phần còn lại.
Ánh sáng tịch diệt màu đen, bẻ gãy nghiền nát như cỏ khô, phá hủy cấm chế còn sót lại của Khuy Thiên tháp sau hàng nghìn năm.
Sau đó, trong âm thanh nổ lên vang dội, tầng cao nhất của Khuy Thiên tháp đã bị Lý Phàm thu vào bên trong nhẫn trữ vật.
“Thà nhặt nhầm, còn hơn bỏ sót.”
Lý Phàm gật đầu hài lòng.
Sau đó hắn lại vơ vét sạch sẽ di tích nơi đây cả trong lẫn ngoài.
Cuối cùng, hắn lại tìm thấy bốn môn công pháp ở một số hang độc lập khác.
Ba môn Kim Đan, một môn Nguyên Anh.
Mà môn công pháp Nguyên Anh này chính là “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”.
“Chắc là hang động ở khu vực biên giới di tích, mấy chục năm sau vì ngoài ý muốn mà lộ ra bên ngoài, mới khiến cho hai huynh đệ Khấu Hồng phát hiện ra.”
“Nhưng vận mệnh của hai người này cũng thật sự là quá tệ, rõ ràng chỉ cần tìm kiếm cẩn thận hơn chút nữa, liền có thể phát hiện ra di tích thực sự của Thiên Cơ tông cách đó không xa.”
“Kết quả là khi Khấu Hồng nhìn thấy công pháp Nguyên Anh một lần, hắn nảy sinh lệch tâm. Ngược lại bỏ lỡ bảo khố.”
Suy thông suốt nguyên do trong đó, Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Lý Phàm là người đã có thu hoạch lớn, không dừng lại thêm nữa.
Hắn lại biến thành Thạch Linh Trùng, đào ra một lối đi từ vách đá đã được bịt kín lại.
Rời khỏi Bách Thạch động thiên, hắn hướng về phía Tùng Vân hải.
Đảo Lưu Ly.
Hà Chính Hạo gần đây rất phiền não, rất loạn cũng rất hoảng.
“Đi hay là không đi nhỉ?”
Hà Chính Hạo mặt ủ mày ê, thở dài một hơi.
Không biết chuyện gì xảy ra, lúc trước khi hắn tu luyện “Tọa Sơn Quyết”, đột nhiên lòng hắn sinh cảm ứng.
Trên thế gian này, vậy mà có thêm một người khác cũng đang tu luyện “Tọa Sơn Quyết”.
Vốn dĩ bắt đầu tu luyện “Tọa Sơn Quyết” đã rất chậm rãi, giờ đây lại còn có thêm một người cùng tu luyện.
Cái này còn chịu đựng nổi sao?
Cơ bản có thể nói là không cách nào tu luyện nữa.
Công pháp tu luyện mà Hà Chính Hạo một mực tu luyện bỗng dưng gặp phải biến cố này, khiến hắn không biết phải làm sao cho phải.
“Tọa Sơn Quyết” này là khi còn trẻ hắn thăm dò động phụ ngẫu nhiên đạt được, chưa từng tiết lộ cho ai khác.
Làm sao đối phương lại biết được?
Việc này rất kỳ quái, Hà Chính Hạo, người vốn có lá gan không phải quá lớn, càng không dám tùy tiện tới cửa tìm hiểu thực hư, sợ rằng sẽ gặp bất trắc.
Hắn chỉ có thể trốn trong đại trận hộ đảo xoắn xuýt cả ngày.
Ngay tại lúc này.
“Tiểu nhân phương nào! Dám can đảm học trộm công pháp của tông ta!”
“Cút ra đây cho ta!”
Âm thanh vang lên như sấm, không ngừng quanh quẩn trên không trung đảo Lưu Ly.
Hà Chính Hạo trước tiên sửng sốt một chút, đang muốn ra ngoài để xem xét tình hình.
Sau đó, hắn nhanh chóng kịp phản ứng.
“Đối phương đã tìm tới cửa rồi?”
Cảm nhận được khí tức cường đại mà đối phương phát ra, mặt Hà Chính Hạo nhất thời như màu đất.
“Kim Đan kỳ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận