Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1170: Tinh hải nghi song tiên

Thực ra có để bỏ bớt hai chữ “có lẽ”.
Tiếp sau đây nếu như tổng thể Huyền Hoàng giới có xảy ra chấn động, vậy thì gần như có thể khẳng định, là do một hành vi nào đó trong kiếp này của Lý Phàm gây ra.
“Nguồn cơn chấn động của Huyền Hoàng giới, hẳn là đến từ lực hút của Tiên Khư,”
“Mấu chốt chính là ở đây. Ta có đức hạnh năng lực gì lại có thể gây ra ảnh hưởng đến Tiên Khư kia chứ?”
Từng cảnh từng cảnh mà đời này Lý Phàm đã trải qua nhanh như chớp vụt qua trước mắt hắn.
Đem loại trừ tất cả những yếu tố không thể xảy ra, Lý Phàm giữ lại vài đối tượng đáng phải hoài nghi.
Trong Vực Thẳm Gào Thét, bóng ảnh thần bí được cắm trở lại vào mảnh vỡ thế giới.
Trong Mê Vực Tử Sinh, tồn tại vô hình thu gom thi thể tu sĩ.
Cùng với…
Sự di chuyển, chuyển vận của Ngũ Hành đại động thiên.
Với thực lực bản thân Lý Phàm, bất kể là bản tôn hay phân thân, trước mắt đều không có cách thay đổi tí ti nào cho Thiên Khư.
Nhưng những gì hắn làm, lại có thể ảnh hưởng, thay đổi sự tồn tại to lớn của mấy thứ quỹ đạo vận mệnh có thể làm lay động Tiên Khư, từ đó xảy ra sự chênh lệch.
“Cùng lắm khoảng chừng thời gian một tháng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Lý Phàm thánh thai lặng im không nói.
Trên dưới Tiên Minh trong trạng thái gấp rút chuẩn bị chiến đấu, thánh thai Đại Khải đồng thời cũng vậy.
Chỉ dụ đưa xuống không lâu trước đây, Thánh Hoàng sẽ thử nghiệm thần thông trong hư không bên ngoài Đại Khải. Chuyện này có thể dẫn đến việc tạo thành một số chấn động, thuộc về hiện tượng bình thường, không cần hoảng loạn.
Sự sùng bái của con dân Đại Khải đối với Thánh Hoàng hiện nay, đã gần như đến mức cuồng nhiệt.
Tự nhiên là nói cái gì chính là cái đấy.
Bách tính nghe xong, không những không cảm thấy căng thẳng, hoảng sợ. Ngược lại càng mong ngóng uy lực chiêu thức thần thông của Thánh Hoàng.
Trong mật thất bên dưới Thánh Hoàng toạ.
Ân thượng nhân cùng Lý Bình bốn mắt nhìn nhau.
“Mấy tiểu gia hoả mà người lần trước mang cho ta, thực sự rất có thiên phú. Một số thậm chí còn thông minh hơn ta tưởng tượng. Hai người trong bọn họ đã thành công dựa ta để trúc cơ rồi. Những người còn lại chắn hẳn cũng không còn xa nữa.”
“Nếu như bắt đầu từ đầu, thì tiếp nhận “dựa ta để trúc cơ” là duy nhất, là pháp môn chính xác nhất, đích thực giúp đỡ rất nhiều cho việc thuận lợi tu hành.”
Ân thượng nhân trước tiên là tiến hành tổng kết thành quả gần đây, mà sau đó lại đột ngột chuyển chủ đề: “Gần đây ta cứ cảm thấy trong lòng không yên. Nghe nói người muốn thử nghiệm thần thông gì đấy? Cố gắng ra xa một chút, đừng hủy thế giới nhỏ chỗ này đấy.”
“Ta cũng rất thích nơi này.” Ân thượng nhân nhàn nhạt nói.
Lý Bình gật đầu đồng ý, trong đầu lại là cuồn cuộn suy tư: “Ân thượng nhân chính là u hồn của thế giới, ký sinh trong Huyền Hoàng giới. Trong lòng hắn cũng ngờ ngợ cảm nhận được, xem ra Huyền Hoàng giới thật sự sắp gặp phải vài kiếp nạn rồi.”
Thời gian chầm chậm trôi giữa sự mong chờ của vạn vật.
Mà trong tình hình không ai biết gì, hơn trăm cỗ khôi lỗi bằng đá, lặng lẽ bay vào phía trên không trung Huyền Hoàng giới.
Phía biên giới Huyền Hoàng giới, chỉ cách một bước nữa là rơi vào bên trong hư không.
Còn phạm vi phía trong Huyền Hoàng giới, không bị lực hút của Tiên Khư hút đi.
Mà có thể nhìn từ trên cao xuống, quan sát được cảnh tượng tổng thể vĩ mô của Huyền Hoàng giới.
Mấy khôi lỗi này, tất nhiên là Lý Bình chế tạo.
Lại không có cách dùng gì đặc biệt khác, chỉ là dùng để quan sát đồng thời ghi lại chuyện chấn động lần này của Huyền Hoàng giới.
Khôi lỗi lặng lẽ trôi bập bềnh trên không trung, chờ đợi sự việc mục tiêu đang đến.
Cách ngày mà Truyền Pháp dự đoán càng ngày càng gần.
Ngày hôm đó, bỗng nhiên, Lý Phàm bản tôn trong không gian Diễn Pháp Giác, Lý Phàm thánh thai bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, phân thân Lý Phàm trong Vô Lượng Kính, cùng với Thánh hoàng Lý Bình trong Thánh triều Đại Khải.
Trong lòng hết thảy phút chốc đều cảm nhận được.
Đồng loạt nhìn về không trung.
Tại đời Thiên Huyền Toả Linh, Kỷ Hoành Đạo đã từng giết tu sĩ một châu trong chớp mắt, dùng cách đồng quy vu tận, ép Nhất Tâm thiên tôn cảnh giới Trường Sinh rút khỏi Ngũ Lão hội.
Lúc đó, bởi vì đột nhiên định neo của tu sĩ giảm đi rất nhiều, Huyền Hoàng giới bỗng nhiên nhẹ hẳn.
Không ngừng lung lay, ầm ầm gào thét.
Toàn bộ sinh linh trong đó, đều cảm nhận được, như đại nạn ập đến, một giây sau sẽ thân vong đạo mất.
Lúc đó Lý Phàm đã từng đích thân trải nghiệm qua loại cảm giác này.
Mà bây giờ, loại cảm giác này mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Bùm!
Không hề có dấu hiệu nào, Huyền Hoàng giới kịch liệt rung động lên.
Cứ như có một người khổng lồ, đang dùng hai tay xé toạc cả thế giới vậy.
Từng đường nứt từ các ngóc ngách của mặt đất hiện lên, mà sau đó nhanh chóng lan sang hai bên. Chốc lát sau, khu vực vốn dĩ bằng phẳng trở nên đầy rẫy vết thương.
Vô số sơn mạch từ trong nứt ra, thậm chí có cả ngọn núi sụp đổ, sập xuống mặt đất trong Vực Thẳm vừa hiện ra.
Nếu như nói, tất cả sự việc xảy ra trên bề mặt mặt đất, vẫn còn chưa khiến tu sĩ sống trong thành Huyền Không cảm thấy khiếp sợ.
Vậy thì tiếp sau đây sự biến hoá của tường chắn sương trắng, sẽ khiến cho toàn bộ tu sĩ Huyền Hoàng giới không thể cầm lòng mà đứng dậy.
Phần không gian vắt ngang giữa trời và đất, tường chắn sương trắng gần như vĩnh viễn không thể thay đổi, lại xảy ra vặn vẹo, nứt rách.
Sương trắng vốn dĩ tràn đến từ khu vực cố định, khuếch tán ra xung quanh.
Nơi nó đi qua, thôn phệ thọ nguyên của toàn bộ sinh linh.
Biên giới châu vực vì vậy mà thay đổi.
Mà nhờ vào đôi mắt của trăm cỗ khôi lỗi trên không trung, Lý Phàm trông thấy lại càng rõ ràng.
Sương trắng phệ nguyên cứ như bị thứ gì đó của Huyền Hoàng giới thu hút, cuồn cuộn tuôn ra.
Nhưng dường như vì bị loại sức mạnh nào đó trói buộc, sương trắng lại không thể rời khỏi Huyền Hoàng giới.
Chính là vì sự giằng co của hai luồng sức mạnh, mới dẫn đến sự nứt rách của tường chắn sương trắng.
Thiên địa thay đổi kịch liệt, linh khí cũng theo đó mà trở nên cuồng bạo.
Lý Phàm trông thấy rõ ràng, bên dưới Huyền Hoàng giới, bão, cháy, sét, lũ…
Đủ loại tai ách bỗng nhiên giáng xuống.
Dưới sự trợ giúp của linh khí bạo loạn, so với uy lực bình thường còn hơn gấp trăm lần, ngàn lần.
Mà sự chấn động của Huyền Hoàng giới vẫn như cũ không ngừng.
Trận nạn kiếp này, dường như còn lâu hơn nhiều so với những gì tưởng tượng.
Tu sĩ Tiên Minh cuối cùng cũng có động thái.
Bọn họ bay ra từ các nói trong thành Huyền Không, bình ổn linh khí, đồng thời cũng thử tu sửa các loại dị tượng mà Huyền Hoàng giới rung động kịch liệt tạo ra.
Dưới sự rung chuyển của đất trời, từng bước đi của bọn họ đều khó khăn.
Nhưng thực ra, không có nguy hiểm trí mạng gì.
Chỉ là sự chấn động của thế giới, cuối cùng sẽ khiến sinh linh sống ở đấy cảm thấy kinh sợ khó mà khắc chế.
Đại đa số tu sĩ, cũng chỉ có thể đầu óc trống rỗng, trong lòng cầu khẩn cho tai kiếp mau qua đi.
Ngoài điều này ra, cũng chẳng làm gì khác nữa.
Lý Phàm đã gặp qua cảnh tượng diệt thế thật sự.
Một chút chấn động, so với tiên nhân Tiên Khư liếc một cái là hủy diệt Huyền Hoàng giới, thật sự là không thể so sánh.
Vì vậy hắn mới có thể thản nhiên xem trời đất dị biến, mười phần bình tĩnh mà quan sát.
“Kỳ lạ…”
“Lực hút gây nên rung động trời đất này đến từ…”
Trong lòng Lý Phàm đột nhiên cảm thấy một tia không hài hoà.
Lòng vừa nghĩ đến, trăm cỗ khôi lỗi bằng đá kia ở phía rìa thế giới, ào ạt bay xa khỏi biên giới, bay đến hư không vô tận.
Không có sự che chở của Huyền Hoàng giới, bọn khôi lỗi chịu phải ảnh hưởng mạnh mẽ của lực hút, không thể khống chế mà di chuyển đến một hướng nào đó.
Nhưng, theo tốc độ bọn chúng ra xa khỏi Huyền Hoàng giới càng lúc càng nhanh, Lý Phàm cũng chứng thực được dị thường mà mình quan sát.
Lực hút gây ra sự chấn động cho Huyền Hoàng giới lần này, vậy mà lại không phải đến từ Tiên Khư.
Mà đến từ nơi sâu của Tinh hải chí ám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận