Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1153: Bí pháp thôn thiên huyền

Phân thần Lý Phàm chỉ nhìn chằm chằm mặt kính quỷ dị cách đó không xa.
“Không chỉ dáng vẻ tương tự mà ngay cả khí tức…”
Có bản gốc Thiên Huyền Kính bên người, Lý Phàm rất quen thuộc đối với Thiên Huyền Kính.
Nhưng lúc này, tiểu kính quỷ dị kia lại cho hắn có cảm giác giống như là huynh đệ sinh đôi với Thiên Huyền Kính!
Tâm thần Lý Phàm chấn động, suy nghĩ ngược lại.
“Thiên Huyền Kính từng có tên là Huyền Thiên Kính. Vào thời Huyền Thiên giáo, Huyền Thiên Vương từng đoạt được nó từ lối đi phi thăng, nó chính là di khí Tiên giới.”
“Tấm kính trước mắt kia là gì?”
Trong nháy mắt, Lý Phàm không khỏi sinh ra ý niệm tìm hiểu chuyện này đến cùng.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ chốc lát, hắn vẫn ngừng lại.
Thiên Huyền Kính màu đen này, không hiểu sao cứ khiến hắn có cảm giác bất an.
Lý Phàm quyết định yên lặng theo dõi diễn biến trước.
Máu tí tách rơi liên tục lên mặt kính. Sắc mặt Tôn Lộ Viễn có chút trắng bệch nhưng vẫn không có ý định dừng lại.
Thậm chí, Lý Phàm còn nhận thấy sự sợ hãi, run rẩy trong ánh mắt của hắn, cố gắng thu hồi lại cánh tay.
Nhưng chẳng biết tại sao, hắn không thể khống chế hành vi của mình.
Cho đến khi mặt kính bộc phát một trận dao động kỳ dị, hắc quang nội liễm, Tôn Lộ Viễn mới kiệt sức ngã xuống mặt đất.
Hắn lấy ra vài viên đan dược nuốt vào, sau khi điều tức một lúc, khí sắc mới trở lại bình thường.
Tôn Lộ Viễn nhìn vào tiểu kính có ánh sáng u ám mờ nhạt trước mặt, trong mắt hiện lên một tia tham lam, một tia sợ hãi.
Không biết hắn suy nghĩ điều gì.
Qua một hồi lâu, thân thể cứng ngắc của hắn bắt đầu động tác một lần nữa.
Hắn lấy một tiểu kính từ trong lồng ngực ra.
Điều chỉnh góc độ hai mặt kính tiểu kính màu đen đối với nhau.
Tiểu kính vừa lấy ra dĩ nhiên là Thiên Huyền Tiểu Kính rồi.
Lý Phàm thấy rõ ràng, ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt trên mặt Thiên Huyền Kính bị hút ra, sau đó tràn vào trong tiểu kính màu đen.
Sau khi hấp thụ Thiên Huyền Tiểu Kính, tấm kính màu đen kia dường như càng giống Thiên Huyền Kính hơn.
Tôn Lộ Viễn như thể đang tính toán thời gian.
Qua một lúc, khi kính đen còn đang cắn nuốt, sắc mặt hắn khẽ thay đổi, vội vàng bấm tay niệm thần chú thu lại Thiên Huyền Tiểu Kính.
Mà kính đen tham ăn kia sao chịu bỏ qua?
Một trận sương mù đen dâng trào trên mặt kính, huyễn hóa ra hình ảnh một đạo nhân, rống giận với Tôn Lộ Viễn: “Vẫn chưa đủ!”
“Ta còn muốn ăn nhiều hơn!”
Dao động mạnh mẽ từ bóng người hiện lên trên kính đen, giống như một trận gió dữ dội thổi quét cả mật thất.
Tôn Lộ Viễn vừa cắn răng vừa kiên trì thu hồi Thiên Huyền Tiểu Kính.
Đồng thời, hắn nói với bóng người trong kính đen: “Tiểu đệ, khống chế tâm trí bản thân! Một lần cắn nuốt quá nhanh sẽ khiến Thiên Huyền Kính phát hiện, đến lúc đó lại thất bại trong gang tấc!”
Sau khi nghe Tôn Lộ Viễn nói, bóng người kính đen dường như khôi phục được một tia lý trí.
Thân hình không ngừng đung đưa như thể đang kháng cự lại chính mình.
Qua một thời gian ngắn đấu tranh, bóng người mới áp chế được dục vọng nội tâm.
“Ca à, ta quá đau khổ…”
“Ca, ta không kiên trì nổi nữa.”
“Ca, mau thả ta ra ngoài đi!”
Khóc lóc, cầu xin, căm hận…
Đủ loại cảm xúc thay nhau xuất hiện trên bóng người kính đen.
Nhưng bất kể đó là thái độ gì, mỗi một câu mở đầu cũng đều có chữ “ca” trong đó.
Mà Tôn Lộ Viễn dường như cũng chịu đủ hành hạ trong tiếng kêu la thảm thiết này.
Cuối cùng hắn chỉ đành nhắm mắt lại, lần nữa dùng tinh huyết rót vào trong kính đen để ổn định sự oán giận của bóng người đó.
Sau khi chiếm được tinh huyết, kính đen một lần nữa trở nên bình tĩnh.
Tôn Lộ Viễn như trút được gánh nặng, ngồi sụp trên mặt đất, không còn chút phong phạm của cường giả Hợp Đạo.
Sau nửa ngày trời, hắn mới khôi phục như cũ.
Một lần nữa hắn đứng dậy trước mặt kính đen, trong miệng mặc niệm.
Theo sự thao túng của Tôn Lộ Viễn, một đạo quang hoa tách ra từ kính đen.
Trong đó có vô số hình ảnh và tự phù chớp động nhanh chóng.
Tôn Lộ Viễn hết sức tập trung quan sát, sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Cho đến cuối cùng, khi độ sáng của hình ảnh ngày càng mờ nhạt và biến mất.
Tôn Lộ Viễn mới miễn cưỡng quay mặt đi.
“Thu hoạch lần này đủ để Tôn gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn rồi.”
“Đợi đến lúc Lộc Nhi ra khỏi Hộ Pháp đường và đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Tiên Minh. Một gia tộc có bốn Hợp Đạo, Tôn gia chúng ta mới có thể coi là thật sự đứng vững.”
Tôn Lộ Viễn tự lẩm bẩm.
Mà phân thần Lý Phàm ở một bên thấy hết cả quá trình này cũng nhìn thấu một điểm.
“Nó không cùng loại với tiên khí? Mà là lấy thần hồn của loài người làm cơ sở, dùng bí pháp nào đó tiến hành ăn mòn Thiên Huyền Kính? Do đó thủ đoạn thu hoạch bình thường không có cách nào nhận được lượng tin tức lớn?”
“Cho dù không phải tiên khí, vẫn có thể xâm nhập Thiên Huyền Kính, vậy cũng vô cùng ghê gớm rồi.”
Lý Phàm nhìn về phía Tôn Lộ Viễn như thể bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Trong lúc đối phương dưỡng thương, dường như đang nhắm mắt tiêu hóa những tin tức đã có được từ trong kính đen kia.
“Dùng một đạo phân thần của ta để khống chế hắn…’.
“Không nắm chắc mười phần. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có kính đen quỷ dị kia.”
Suy nghĩ liên tục, phân thần Lý Phàm không lựa chọn lập tức động thủ.
Mà quyết định ẩn núp trước.
Đợi sau khi Tôn Lộ Viễn và kính đen tách nhau ra thì lại từ từ suy tính tiếp.
Lại bảy ngày trôi qua.
Sau khi Tôn Lộ Viễn mở hai mắt, chuyện đầu tiên hắn làm chính là liên tục bấm tay và niệm thần chú để tạm thời phong ấn kính đen trong mật thất.
Cảm nhận được hành động của Tôn Lộ Viễn, bóng người mờ ảo trong kính đen kia lại muốn vùng vẫy thoát ra.
Nhưng bị phong ấn chặt chẽ trong mặt kính, không cách nào ra ngoài được.
Sau khi tất cả sóng gió biến mất, Tôn Lộ Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mở cấm chế dày đặc và rời khỏi mật thất.
Sau một lúc.
Phân thần Lý Phàm lặng lẽ bay đến bên cạnh kính đen.
“Chất liệu thân kính này…”
“Hình như không phải là tạo vật của Huyền Hoàng giới.”
“Xem ra suy đoán nó là tiên khí cũng không hẳn là sai.”
“Chỉ có điều nguồn gốc lực lượng của con đường tiên không biết đi về hướng nào, chỉ còn lại xác rỗng bị bóng người kia chiếm lấy.”
Dùng kiến thức của Lý Phàm hiện tại, sau khi quan sát cẩn thận một lúc, đúng là đã có phát hiện.
Để nghiệm chứng suy đoán của mình, phân thần lại bắt đầu nghiên cứu phong ấn Tôn Lộ Viễn lưu lại.
“Hửm? Có dáng dấp mấy phần trận pháp tiên cấp. Có điều quá mức thô sơ.”
Bản tôn điều động Giải Ly điệp cuối cùng tiến hành trợ giúp, không lâu sau đã phá giải được trận pháp phong ấn.
Sau đó, phân thần Lý Phàm cũng không trực tiếp phá hỏng phong ấn này mà từ từ tiến hành cải tạo trên cơ sở có sẵn.
“Ca, lần này sao trở lại nhanh như vậy?”
“Có phải gặp vấn đề gì khó khăn rồi không? Ha hả…”
Giọng nói có phần điên cuồng của bóng đen truyền từ trong kính ra.
Lý Phàm căn bản không trả lời mà vẫn tiếp tục cải tạo trận pháp phong ấn.
Bóng đen tự lẩm bẩm một lúc, cuối cùng cũng nhận ra không đúng.
“Ngươi không phải là ca?”
“Ngươi là ai?”
Trong giọng nói tràn đầy sự tức giận cùng sợ hãi.
“Thứ ghê tởm, tránh xa ta ra!”
Bóng đen gào thét chói tai, kính đen cũng liên tục rung động theo.
“Ồn ào!” Lý Phàm hừ lạnh một tiếng.
Một tia sét màu bạc từ không trung hung hăng giáng xuống mặt kính đen.
Thân kính không biết rèn từ chất liệu gì lập tức sinh ra một đốm đen.
Tiếng thét chói tai của bóng đen bị cắt đứt bởi tiếng kêu thảm thiết.
Yên tĩnh một lúc, bóng đen dường như đã lấy lại tinh thần.
“Ngươi…”
Bóng đen định tấn công lần nữa nhưng nghênh đón hắn là một tiếng sét khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận