Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 698: Tùy bút họa sơn hà

“Có được thứ này, cũng xem như miễn cưỡng có thể bù đắp lại một chút tổn thất của chúng ta rồi.” Hoàng Phủ Tùng nhẹ nhàng thả lỏng một hơi, tự minh thu lấy một tấm phù triện trong đó. Hai tấm còn lại thì chia cho Lý Phàm và Đông Phương Diệu.
“Chỉ có thứ rác rưởi này thôi ư?” Đông Phương Diệu cầm lấy tấm phù triện đầy màu sắc kia đưa đến trước mặt tỉ mỉ xem xét, có chút khó tin hỏi.
“Ta có từng nghe qua thứ này.” Lý Phàm hơi nheo đôi mắt lại, nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Hình như khi Tiên Minh có phát nhiệm vụ mang tính chất cưỡng chế, tu sĩ có thể dựa vào tấm phù triện miễn trừ này, trực tiếp bỏ qua yêu cầu của nhiệm vụ.”
“Không sai!” Hoàng Phủ Tùng tỏ vẻ gật đầu, phiền muộn trong lòng bị quét sạch không hay.
“Cái này có tác dụng gì chứ.” Đông Phương Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm, hiển nhiên là có chút khó hiểu.
Hoàng Phủ Tùng trợn mắt liếc hắn một cái: “Những lúc bình thường thứ này không có tác dụng lớn lắm, nhưng vào thời khắc then chốt, thứ này có thể cứu mạng ngươi đấy! Ví dụ như, một khi phát sinh đại chiến với Ngũ Lão hội, cần có tu sĩ được chiêu mộ một cách chính thức lên chiến trường. Người khác hoặc là chỉ có thể nhờ gia gia cầu nãi nãi lôi kéo quan hệ, hoặc là chỉ có thể thành thành thật thật lên chiến tuyến đầu. Nhưng chúng ta có được thứ đó là có thể ung dung nhàn nhã miễn trừ kiếp nạn này.”
“Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, đây chính là kim bài miễn tử đấy!” Đông Phương Diệu nháy mắt bừng tỉnh, hiểu rõ sự quý giá của vật này, bèn lập tức cẩn thận cất giữ nó.
“Không sai, càng quan trọng hơn là, phù triện miễn trừ này không ghi tên. Bất cứ một tu sĩ nào, chỉ cần trong tay nắm giữ vật này thì được tính là vật sở hữu của người đó. Nếu như người khác muốn mua lại với giá đủ cao, chúng ta có thể giao dịch nó.” Hoàng Phủ Tùng lại bổ sung thêm một câu: “Để đề phòng có tiểu nhân ngấp nghé đến vật này, hai vị huynh đệ bình thường không nên mang nó theo bên mình thì hơn, cứ đặt nó ở trong không gian của Thiên Huyền Kính là được rồi.” Đông Phương Diệu gật đầu lia lịa.
Lý Phàm lại là quay sang kiểm tra xem bản đồ ở trong Lượng Thiên Kiếm: “Tuy có phù triện miễn trừ làm vật bồi thường, nhưng điểm thanh huyền của chúng ta đã về 0, xem như lần đi này của chúng công cốc rồi. Hai vị tiếp theo đây có tính toán gì không? Là tiếp tục xông vào sương trắng hay là từ đây cờ im trống lặng?”
“Bức màn mới vừa được vén ra, làm sao có thể cứ như vậy mà bỏ quả được. Chúng ta hiện tại có bản đồ đã được xác minh trong tay, có thể trực tiếp tiến phát những khu vực chưa được biết đến, hiệu quả thăm dò không biết sẽ tăng lên mấy lần.” Lựa chọn của Hoàng Phủ Tùng hiển nhiên là dễ thấy được, trong mắt dường như lập lòe tham niệm vô tận.
Đông Phương Diệu đương nhiên cũng nhất trí với Hoàng Phủ Tùng.
Lý Phàm vỗ tay khen ngợi: “Càng thất bại càng trở nên dũng cảm, chính là anh hùng! Nếu đã như vậy, đợi sau khi ta đi bổ sung đủ vật tư, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Nhưng mà...” Trên mặt Lý Phàm lộ vẻ khó xử, “Chỉ sợ vật duy trì thọ mệnh giá rẻ tác dụng lại tốt như Trường Sinh đan, khó mà tìm thấy nữa rồi.”
Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Cũng không thể lần nào cũng khiến huynh đệ chịu thiệt được, ta cũng phải nghĩ ra biện pháp khác.” Đông Phương Diệu chủ động đứng ra, muốn phân ưu cho Lý Phàm.
Ba người hẹn hai ngày sau gặp mặt, sau đó mỗi người tự mình rời đi.
Thú Chủng giới.
Hứa Bạch nhắm chặt hai mắt, giống như đang nằm ngủ vậy, nằm phẳng lơ lửng trên không trung.
Ở bên trên trán của hắn lặng lẽ treo lên mười bảy cánh hoa Thiên Linh, những cánh hoa phát ra ánh sáng trắng đục nhàn nhạt.
Xung quanh Hứa Bạch mơ hồ có một loại sức mạnh nào đó đang được nuôi dưỡng, không khí cũng vì vậy mà vặn vẹo. Từng lớp từng lớp những vầng hào quang đầy màu sắc, lấy hắn làm trung tâm hướng ra lớp ngoài cùng khuếch tán.
Từ dưới mặt đất của Thú Chủng giới nhìn lên, thật giống như trên bầu trời nhiều thêm một vầng mặt trời mang nhiều màu sắc vậy.
Đối diện với cảnh tượng kì lạ như vậy, vô số dị thú trong lòng cảm thấy kính sợ, quỳ xuống mặt đất mà bái lạy.
Đệ tử của Dược Vương tông đều mang vẻ quái lạ trên mặt, nghị luận sôi nổi.
Đương nhiên, có Liễu Tam ở một bên hộ pháp cho Hứa Bạch, bọn họ cũng không dám nói ra điều gì quá quắt.
Liễu Tam đã tìm thấy Tiêu Tu Viễn vào mười mấy ngày trước đó.
Tiêu Tu Viễn thập phần hứng thú đối với giao dịch mà Lý Phàm đã nói.
Nhưng mà, hắn trước tiên đề nghị muốn tận mắt nhìn một cái hoa Thiên Linh ở trong tay Lý Phàm phải chăng có thần kỳ như lời đồn đại của ngoại giới hay không.
Bản tôn của Lý Phàm không ở đây, hơn nữa vẫn luôn không liên lạc được với hắn. Vì vậy, sau khi vội vàng mang theo linh phù truyền tin của Tiêu Tu Viễn quay ngược trở về, Liễu Tam muốn trực tiếp báo cáo việc này cho phân thân của Lý Phàm.
Nhưng sau khi đến Thú Chủng giới, Liễu Tam lại phát hiện Hứa Bạch đang ở trong một loại trạng thái giác ngộ nào đó.
Không dám làm phiền, trái lại trở thành thủ hộ ở bên cạnh bảo vệ cho hắn.
“Liễu lão, thứ mà tông chủ lần này lĩnh ngộ, nhìn có vẻ có chút lợi hại nhỉ.” Âm thanh của Phương Tái Tế vang lên bên tai Liễu Tam.
Bản thân Phương Tái Tế không xuất hiện, mà âm thanh truyền đến bắt nguồn từ một cái nhãn cầu màu vàng.
Đây là tác phẩm thử nghiệm mà hắn đạt được sau khi hắn nghiên cứu Dược Vương Chân Đỉnh. Lấy linh cảm từ “Đại Mộng Sơ Thu Trận” trong Dược Vương Đỉnh kết nối với ý thức của mọi người, sáng tạo nên một bộ chín chín tám mươi mốt viên “Đồng Thị Chi Nhãn”. Giữa những người mắn giữ được vật này, không chỉ có thể giao tiếp với nhau. Hơn nữa, còn có thể đồng bộ, cộng hưởng mọi thứ đã nhìn được nghe được, thậm chí đối với thay đổi của thiên địa linh khí, cảm ngộ đều có thể đồng cảm lẫn nhau, như thể đích thân họ đã trải qua cảnh đó.
“Rõ ràng ngươi có thể trực tiếp giao tiếp ở trong thức hải của ta, vậy mà lại cứ khăng khăng nói bên tai ta.” Sắc mặt của Liễu Tam có chút bất thiện.
“Ngươi thì hiểu cái gì, đây gọi là cảm giác nghi thức.” Phương Tái Tế khịt mũi khinh bỉ, lập tức lên tiếng phản bác.
Liễu Tam quay mặt đi, nhìn nhãn cầu màu vàng.
Nhãn cầu màu vàng ngay lập tức bay vút qua một bên: “Lão Liễu, có gì từ từ nói. Thứ này không dễ luyện chế đâu...”
Liễu Tam cũng không chiều đối phương, đang lúc muốn hành động, trong lòng lại đột nhiên sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên trên trời.
Chỉ thấy Hứa Bạch đang ngủ say, đột nhiên giơ cánh tay phải lên. Lấy tay làm bút, ở trong không trung một nét mà thành.
Vô số điểm sáng ở trong không trung tụ hợp, một lát sau, một bức tranh sông nước đang cuồn cuộn chảy xiết sống động như thật, xuất hiện ở trên bầu trời.
“Đi!”
Hứa Bạch chỉ tay xuống phía dưới.
Bức tranh biến thành một luồng ánh sáng, hướng về phía Thú Chủng giới rơi xuống.
Mà sau đó...
“Bùm!”
Một dòng sông lớn hung mãnh từ trên trời rơi xuống, từ không trung đột nhiên xuất hiện xung kích ở trên mặt đất.
Hứa Bạch không ngừng tay.
Những đỉnh núi chót vót, thanh tùng cổ thụ, hẻm núi vực thẳm...
Từng bức tranh mỹ cảnh lần lượt xuất hiện, sau đó giống như sao băng từ trên trời rơi xuống, bay khắp mọi nơi trong Thú Chủng giới.
Ngay sau đó mặt đất không ngừng vang lên tiếng gầm rú.
Có cổ thụ phá đất mọc lên, có núi sông nhô lên khỏi mặt đất và bình nguyên gầm gừ xé nát.
Hứa Bạch giống như một vị thần sáng thế, lơ lửng trên bầu trời, từ khoảng không tạo ra vật thể, dựa vào ý chí của bản thân cải tạo Thú Chủng giới.
Liễu Tam và Phương Tái Tế nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sững sờ thất thần.
“Đây là...” Phương Tái Tế có chút không xác định.
“Không phải thông qua sự kết hợp của thiên đạo ở tiểu thế giới này tiến hành thay đổi, mà là dựa vào một loại ngoại lực thần kỳ nào đó, cưỡng bức bóp méo văn bản.” Liễu Tam là người nhìn rõ được mọi chuyện đang xảy ra.
“Hời hợt như vậy, nguyên nhân chắc hẳn là vì có phân thân của thiếu chủ ở đây làm chủ trận chiến. Nhưng cũng chỉ vỏn vẻn là tiến hành thăng tiến sức mạnh mà thiếu chủ có thể điều động được.”
“Không ảnh hưởng đến bản chất của loại thần thông này.”
Trong mắt của Phương Tái Tế lóe lên một tia tinh quang: “Nói như vậy, nếu là ở ngoại giới, Huyền Hoàng giới thi triển thần thông này, nếu như thực lực đủ mạnh mẽ, cũng có thể tùy ý tu sửa sơn hà giống như vẽ tranh vậy?”
Sắc mặt Liễu Tam ngưng trọng, chậm rãi gật đầu.
“Hạ lệnh phong khẩu xuống cho đệ tử trong tông môn. Chuyện này cần phải giữ bí mật tuyệt đối.” Liễu Tam trầm giọng nói.
Dựa vào kiến thức của bọn họ, cho dù có ở Tu Tiên giới thượng cổ thì đây cũng là một thức thần thông vô cùng bất phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận