Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 542: Một tay đẩy huyết chiến

Cùng lúc trong đầu không ngừng suy nghĩ, lời của Lý Phàm cũng không ngừng.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Chuyện này cực kỳ quan trọng. Qua đánh giá của bọn ta, ý nghĩa không ở dưới câu sấm ngôn Thiên Huyền Tỏa Linh, Huyền Hoàng quy nhất thống.”
“Thậm chí...” Lý Phàm nhìn vẻ mặt hoàn toàn không bình tĩnh của mặt người đoạn thạch, trong lòng mỉm cười.
Hắn tiếp tục nói: “Nếu để Vạn Tiên Minh không chịu cản trở hoàn thành việc này, e rằng đủ để hoàn toàn thay đổi tỷ lệ lực lượng giữa Tiên Minh và Ngũ Lão hội các ngươi.”
“Thực lực tổng thể của Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh vốn ngang tầm nhau. Thậm chí vì sự tồn tại của Truyền Pháp thiên tôn mà Ngũ Lão hội mơ hồ bị đè ép một đầu. Nếu lực lượng của Vạn Tiên Minh lại được tăng cường, sợ là từ nay về sau Ngũ Lão hội các ngươi vĩnh viễn đều phải bị đè đầu không ngẩng được lên, liên tục rơi vào thế hạ phong.”
“Đây là chuyện bọn ta không muốn nhìn thấy.” Lý Phàm thành thật nói.
“Đây cũng là nguyên nhân ta lại vội vàng tới tìm ngươi như vậy. Ta cũng biết một gián điệp thường xuyên liên hệ với thượng cấp chắc chắn sẽ gây nên nghi ngờ. Nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, ta cũng hết cách, chỉ có thể làm ra hành động bất đắc dĩ này.” Lý Phàm thở dài, lắc đầu nói.
“Lời này là thật chứ?” Giọng điệu mặt người trở nên hết sức nghiêm trọng. Hắn cho rằng đối phương không đến mức lừa mình chuyện này, ắt hẳn trong lời có ẩn ý sâu xa.
Nhưng còn quan trọng hơn sấm ngôn Huyền Hoàng quy nhất thống...
Chuyện này thực sự có hơi quá giật gân.
Phải biết rằng từ lần trước, sau khi bản thân là người đầu tiên trong tổ chức báo lên tin tức sấm ngôn, nội bộ Ngũ Lão hội có động tác lớn liên tục.
Cấp trên đối đãi với mình cũng trở nên hoà nhã trước nay chưa từng có. Thậm chí hứa hẹn, chỉ cần lại lập thêm một công lao đồng cấp thì không chỉ có thể quang vinh về hưu, không cần một đường phấn đấu nữa. Mà còn có thể chuộc về thần hồn khế của mình, từ đây trở thành “cư sĩ tự tại” làm người ta hâm mộ nhất trong quần thể tu sĩ Ngũ Lão hội.
Vì vậy có thể thấy, phía sau câu sấm ngôn Huyền Hoàng quy nhất thống rốt cuộc liên lụy tới bí ẩn bao lớn.
Nhưng hiện giờ, tu sĩ thần bí khoác da Chu Thanh Ngang trước mắt này lại nói có một bí mật còn quan trọng hơn nó?
Mặt người chỉ cảm thấy trái tim mình đập lên mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Lẽ nào cơ hội hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình đã tới rồi?
“Rốt cuộc là gì?” Hắn không kịp chờ đợi hỏi.
Lý Phàm giơ một ngón trỏ: “Quy củ cũ. Một ngàn vạn độ cống hiến.”
Không chờ mặt người lên tiếng, Lý Phàm giải thích: “Sự phát triển của bất kỳ tổ chức nào đều không thể rời được kinh phí đầy đủ.”
“Tuy bọn ta đều không hy vọng Vạn Tiên Minh làm lớn, thực lực giữa các ngươi mất cân bằng, nhưng tiền đề của mọi chuyện là trước hết phải bảo đảm sự tồn tại và phát triển của bản thân bọn ta.”
“Đừng cảm thấy đắt. Nếu lần trước các ngươi đã nguyện ý tiêu tốn một ngàn vạn cống hiến...”
“Tin ta, lần này tuyệt đối sẽ không lỗ.”
Hai mắt Lý Phàm tràn ngập thành ý nhìn mặt người đoạn thạch: “Nhanh xin với phía trên đi, ta ở đây chờ câu trả lời của ngươi.”
Mặt người do dự một lúc, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa từ trên đoạn thạch.
Lý Phàm đứng im tại chỗ, nhắm mắt chờ đợi.
Ước thời gian một nén nhang sau, mặt người lại xuất hiện: “Phía trên đã đồng ý. Giao dịch thế nào?”
Lý Phàm thình lình mở hai mắt: “Không lâu sau, Bí tự sứ biển Tùng Vân Lý Phàm sẽ mở lại chiêu mộ độ cống hiến.”
“Các ngươi chỉ cần giao một ngàn vạn độ cống hiến cho phụ trách chiêu mộ Hà Chính Hạo trong vòng ba tháng là được.”
“Ừm... Cứ dùng tên giả Hàn Vô Ưu đi.” Lý Phàm cất tiếng nói.
“Vô Ưu?”
Mặt người bị doạ hết hồn, vội vàng lắc đầu: “Vẫn nên đổi tên khác thôi. Tên này có hơi phạm kỵ húy.”
Lý Phàm trầm mặc một hồi.
“Vậy thì Liễu Nhất Hàng đi.” Hắn nói thêm.
“Tên này không có vấn đề. Vậy chuyện ngươi mới nhắc tới...”
Lời của mặt người còn chưa dứt đã bị Lý Phàm mở miệng cắt ngang.
“Sự việc khẩn cấp, không kéo dài được. Nếu các ngươi đã đồng ý, hiện tại ta có thể nói cho các ngươi biết luôn.”
“Còn nếu các ngươi vì một ngàn vạn độ cống hiến không quan trọng mà muốn làm trái hiệp ước...”
Lý Phàm phát ra tiếng cười trầm thấp: “Vậy chỉ có thể nói, bọn ta đã nhìn lầm. Ngũ Lão hội các ngươi căn bản không đủ tư cách làm đối thủ của Vạn Tiên Minh.”
“Tin tức này cứ để bọn ta miễn phí cho các ngươi vậy.”
“Ta tin các ngươi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.”
Hai tay Lý Phàm phủ lên đoạn thạch bóng loáng, lấy bí thuật truyền vào tin tức sớm đã bịa sẵn trong lòng.
“Ngoài động thiên thuộc tính mộc ra còn có bốn động thiên lớn?”
“Kết thành trận thế Ngũ Hành, đồng thời các loại vật tư trong mỗi động thiên cực kỳ phong phú giống như một thế giới tân sinh hoàn chỉnh?!” Một lát sau, tiếng kinh hô của mặt người truyền đến.
“Nhớ kỹ, trong vòng ba tháng, một ngàn vạn độ cống hiến.” Lý Phàm đúng lúc lên tiếng nhắc nhở, gọi mặt người trong cơn kinh hãi định thần lại.
Mà không chờ mặt người nói chuyện, Lý Phàm đã đánh ra một chưởng, đánh nát đoạn thạch thành bột mịn.
Sau đó lại động thủ triệt để phá hủy di tích dưới đáy biển này, sau khi che tất cả dấu vết mới nghênh ngang quay về thành Tùng Vân.
Mà lúc này trong Bố Chính đường, bản tôn Lý Phàm lại đứng lên.
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Ngũ Lão hội biết được sự tồn tại của Ngũ Hành đại động thiên chắc chắn sẽ không thờ ơ.”
“Có xác suất rất lớn sẽ giống như đời trước, phái ra tu sĩ Hợp Đạo tập kích, cướp đoạt Ngũ Hành động thiên.”
“Vạn Tiên Minh cũng hẳn sẽ hăng hái phản kích, đại chiến chạm vào là nổ ngay.”
“Ta nhớ ở đời trước, sau khi chiến cuộc rơi vào sốt ruột, vô cùng thảm liệt. Tu sĩ Nguyên Anh trở lên của các châu đều bị điều đến trên chiến trường châu Thiên Linh.”
“Bởi vậy tu sĩ vẫn lạc nhiều vô số kể. Đời này tuy mặt ngoài ta chỉ có tu vi Kim Đan nhưng đã từng đồ sát mấy tu sĩ Nguyên Anh liên thủ. Dựa vào chiến lực thực tế ta biểu hiện ra thì vẫn có khả năng rất lớn sẽ bị điều động.”
“Chiến trường châu Thiên Linh...”
“Vẫn là cách nó xa thì tốt hơn.”
Sau đó Lý Phàm gọi Cao Viễn và Hà Chính Hạo đến, tuyên bố hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là hắn tuyên bố bản thân cảm nhận được thiên đại cơ duyên hiếm thấy sắp xảy ra. Mà hắn hiện giờ là chúa tể nắm quyền thực tế của biển Tùng Vân, dựa vào nguyên tắc mưu cầu phúc lời vì tu sĩ biển Tùng Vân, quyết định mở lại kế hoạch chiêu mộ độ cống hiến.
Hạn mức cao nhất lần chiêu mộ này là...
Một trăm triệu.
Lúc Lý Phàm nói ra từ “một trăm triệu” này, Hà Chính Hạo trợn lớn hai mắt, ngây ra như phỗng, rất lâu chưa lấy lại tinh thần.
Mà trong ánh mắt Cao Viễn nhìn về phía Lý Phàm lại tràn đầy cuồng nhiệt.
Không chờ bọn họ hai khôi phục bình thường, Lý Phàm lại tuyên bố chuyện thứ hai.
Chiêu mộ độ cống hiến lần này rất quan trọng, không được có sơ suất.
Hắn muốn chuẩn bị thật đầy đủ.
Cho nên từ ngày hôm nay hắn sẽ tiến vào trạng thái bế quan bề sâu.
Đồng thời đóng lại tất cả phương thức liên lạc, ngăn chặn mọi quấy rầy.
Cho đến khi mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng mới xuất quan.
“Chuyện này...” Nghe được hai mệnh lệnh Lý Phàm cùng lúc bế quan lại muốn chiêu mộ độ cống hiến dường như có chút mâu thuẫn với nhau này, Cao Viễn và Hà Chính Hạo đồng thời cau mày, giống như có phần khó hiểu.
Song vẫn là Cao Viễn phản ứng nhanh hơn một bước, vội vàng nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Bí sứ đại nhân.”
“Đại nhân yên tâm, nhất định không phụ uỷ thác của ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận