Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 825: Núi đổ lại mọc lên

Nói một câu thật lòng, muốn xây dựng tổng bộ ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’ khí thế khoáng đạt, danh xứng với thực.
Không phải là một chuyện dễ dàng.
Trước tiên không nhắc tới kế hoạch trù tính chung thế nào, làm sao thành công xây xong quần thể kiến trúc liên miên này.
Chỉ nói làm sao thiết kế ra kiến trúc xứng với năm chữ ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’ đều cần tốn một phen công sức.
May mà Lý Phàm đã từng chủ trì công tác xây lại Tùng Vân thiên thành.
Về phương diện này cũng coi như tương đối có kinh nghiệm.
Những chuyên gia kiến trúc tổng bộ Tiên Minh phái tới giúp đỡ, hắn cũng từng có giao lưu nhất định với đối phương.
Cho nên nói một cách công bằng, kế hoạch xây dựng do chính Lý Phàm thiết kế ra cũng không tính quá kém.
Chỉ là...
Lý Phàm cứ cảm thấy còn thiếu chút gì đó.
“Suy cho cùng vẫn là đổi nghề giữa chừng, không phải chuyên nghiệp.”
“Xem ra phải lừa một người đáng tin đến giám sát việc này.”
Lý Phàm không thể cứ ở mãi trong Linh Mộc giới.
Hiện giờ thực lực Lâm Linh tăng vọt trên diện rộng, lại đạt được lượng lớn tài nguyên Ngũ Lão hội chống đỡ. Vì thế là lúc nên cân nhắc kế hoạch Thiên Dương hợp đạo.
Mưu tính thiên địa chi phách, cho dù dựa vào tình báo Bạch tiên sinh lấy được, thông tin về thiên địa chi phách đều có hiểu biết tường tận. Nhưng cũng không thể đảm bảo không có sơ hở nào, vẫn phải gánh chịu nguy hiểm tương đối.
Tự nhiên là chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt.
Nếu Thiên Dương hợp đạo thành công, kế tiếp Lý Phàm sẽ phải suy nghĩ việc chính thức thôn phệ Ngũ Hành đại động thiên, quay về cảnh giới Nguyên Anh.
Gần như xác định phải bận không dứt được người.
Vì vậy trước đó phải tìm một nhân vật đáng tin phụ trách kiến thiết Linh Mộc giới.
Trong đầu nháy mắt lướt qua thông tin của rất nhiều tu sĩ.
Một lúc sau, Lý Phàm liền toả định mục tiêu.
Kiến tạo đại sư, Âu Đạo Tử.
Tuy chỉ là tu vi Hóa Thần nhưng lại có thiên phú và tâm đắc người khác tuyệt đối khó mà với tới đối với thiết kế kiến trúc.
Nghe nói không ít kiến trúc trong tổng bộ Tiên Minh đều xuất phát từ bút tích của hắn.
Sửa chữa, đổi mới Tiên Minh thiên thành cũng từng trưng cầu ý kiến của Âu Đạo Tử.
Nhưng sau đó hắn lại bất mãn với thiết kế kế hoạch xây dựng sau khi hoàn thành, bị Tiên Minh cưỡng chế xoá bỏ ký ức về sự kiện này.
Bởi vậy lựa chọn ở ẩn núi rừng, không ra chút sức nào vì Vạn Tiên Minh nữa.
Cho dù không có chức vị nào trên người, Âu Đạo Tử cũng không phải người Lý Phàm lúc này có thể mời được.
Vì thế Lý Phàm dự định trực tiếp sử dụng ‘Chân Thực Dụ Quả’.
Thực lực bản thân Âu Đạo Tử không yếu, lại thêm thiên phú đẳng cấp độc nhất của hắn, ngược lại cũng không thể tính là lãng phí.
Chỗ khó duy nhất là làm sao lừa gạt, thuyết phục đối phương ăn Chân Thực Dụ Quả.
Lý Phàm tương đối có tâm đắc với việc này, chuẩn bị mấy phương án tuỳ cơ hành sự.
Nếu thực sự không được thì chỉ có thể dùng vũ lực khuyên bảo.
Lại ở trong Linh Mộc giới thêm mấy ngày, thu hồi một trăm tấm ngọc giản kho đề đại khảo nhập chức Tiên Minh Thương Thiên Tứ phục khắc.
Lúc này mới mang theo Lâm Linh, Thiên Dương xuất phát.
Vẫn là hành tẩu trong địa mạch chảy xiết.
Không thể không nói, có Lâm Linh, thường ngày xuất hành ở Huyền Hoàng giới quả thực tiện hơn rất nhiều.
Sau nửa ngày đã đến chỗ cần đến.
Châu Quang Lam, núi Phục Hưng.
Châu này nằm ở phía nam Tiên Minh, tương đối xa xôi, không sầm uất lắm. Gần như và biển Tùng Vân là không sai biệt lắm cấp những châu khác vực.
Nhưng núi Phục Hưng trong khu vực của nó lại có chút danh tiếng.
Vốn dĩ nó không phải tên này mà tên là ‘núi Bão Nguyên’.
Khoảng chừng hai năm trước, châu Quang Lam vốn gió êm sóng lặng lại bỗng nổi lên một trận đất rung trời chuyển.
Có ngàn vạn tu sĩ tận mắt nhìn thấy núi Bão Nguyên sụp đổ trong tiếng nổ vang to lớn.
Dị tượng kéo dài gần nửa ngày, không biết bao nhiêu tu sĩ trong núi không tránh kịp mà chết thảm.
Lúc các tu sĩ chưa tỉnh hồn, một chuyện làm cho bọn họ nghẹn họng trân trối đã xảy ra.
Dưới ánh nhìn chăm chăm của vô số tu sĩ, núi Bão Nguyên vốn đã hãm sâu xuống lòng đất, hóa thành một vùng vực sâu vạn trượng vậy mà lần nữa xuất hiện dưới sự bao phủ của một trận quang mang màu vàng!
Tình hình lúc đó giống như đồ sứ bị đập nát lần nữa phục hồi như cũ; lại giống như nước trà bị đổ vào dòng sông một lần nữa trở lại trong ly.
Giống như thời gian quay lại, núi Bão Nguyên vốn quả thực đã biến thành phế tích một lần nữa biến về!
Chuyện lạ như vậy nhất định sẽ gây nên náo động rất lớn.
Nhưng bởi vì quá mức huyền bí, thế nên không phải tu sĩ chính mắt nhìn thấy căn bản sẽ không tin tưởng.
Nhưng núi đã xuất hiện lại, ảnh hưởng nó sụp đổ mang tới lại không biến mất.
Những tu sĩ chết thảm trong núi lở và địa mạch phun trào do dãy núi sụp đổ tạo thành quả thực không giả được.
Cho nên sau khi trải qua điều tra luận chứng rộng khắp, cho dù không tin, phần lớn tu sĩ lại cũng đã chấp nhận sự thật này.
Bọn họ càng tò mò chuyện lạ cỡ này rốt cuộc xảy ra thế nào.
Vạn Tiên Minh cũng như thế.
Trước sau tổng cộng phái ra mấy điều tra đội, gần như lật tung toàn bộ núi Bão Nguyên.
Nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân.
Theo thời gian dần trôi đi, Tiên Minh từ đầu đến cuối vẫn không có tiến triển chỉ đành tạm thời từ bỏ việc điều tra rầm rộ sôi nổi.
Chỉ để lại một điều tra viên canh giữ ở đây.
Thỉnh thoảng có tu sĩ tình cờ nghe nói chuyện năm đó, mộ danh đến đây tìm tòi hư thực.
Bởi vì núi Bão Nguyên cũng đã có tên mới, ‘núi Phục Hưng’.
Nhưng cảnh sắc núi Phục Hưng quả thực bình thường, không có chỗ nào có thể hấp dẫn người khác. Lâu ngày người tới cũng ngày càng ít đi. Dần dần bị mọi người quên lãng.
Trước đây lúc Lý Phàm luân hồi đã từng dành thời gian đến đây du lịch.
Nhưng cũng không phát hiện được điều gì dị thường.
Lần này nếu không phải vì Âu Đạo Tử, hắn cũng sẽ không trở lại chốn cũ.
Nghe được chỗ ở cụ thể của đối phương, đoàn người Lý Phàm đi thẳng vào trong núi Phục Hưng.
Chờ sau khi tới lại phát hiện nhà tranh trong núi lại sớm đã người đi nhà trống.
“Hửm?” Lý Phàm không nhịn được khẽ cau mày.
Thần thức quét qua trong nhà tranh, tỉ mỉ quan sát dấu vết, Lý Phàm phát hiện đối phương đã vừa đi không lâu.
Hơn nữa ngoài Âu Đạo Tử ra hình như còn có dấu vết sinh hoạt của một người khác.
“Là một tiểu hài tử, hẳn là nhi tử của Âu Đạo Tử.” Nhớ lại tư liệu một phen, Lý Phàm đưa ra phán đoán.
“Chẳng qua đi vội vàng như thế...”
“Là đang tránh né kẻ thù gì à?” Lý Phàm sờ cằm.
“Chủ nhân muốn tìm người trong căn nhà tranh này hả? Ta có thể tìm được bọn họ.”
Lúc Lý Phàm có phần nghi hoặc, Lâm Linh lại chủ động nói.
“Ồ? Ngươi có biện pháp nào?” Lý Phàm nổi lên hứng thú.
Hắn vừa thử rồi, Âu Đạo Tử đề phòng bị người truy tung nên đã cố ý xóa đi dấu vết của bản thân.
“Trong núi lớn có thật nhiều cây, hỏi chúng là được thôi.” Lâm Linh có chút thẹn thùng nói.
Nhận được sự cho phép của Lý Phàm, Lâm Linh bèn hưng phấn thi pháp.
Nháy mắt sau, lốm đa lốm đốm điểm sáng màu lục từ các nơi trong núi Phục Hưng vọt tới.
Giống như tạo thành một dòng sông ánh sáng màu lục chảy vào trong cơ thể Lâm Linh.
“Ta nhìn thấy bọn họ rồi!”
Không lâu sau, Lâm Linh vui vẻ vỗ tay, phi thân mà đi.
Lý Phàm, Thiên Dương theo sát phía sau.
“Có chút thú vị, không thông qua Truyền Tống trận thiên thành đào tẩu. Ngược lại trốn vào núi hoang rừng dã.”
“Là hoảng loạn chạy bừa, hay là...”
Lý Phàm đi theo quỹ đạo chạy trốn của đối phương, thái độ vốn thực ra không sao cả lại trở nên thật sự cảm thấy hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận