Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 259: Tham vọng của Hà Chính Hạo

Trong khoảng thời gian này, “kiếp thân” dùng để thu nạp tu vi hồi báo của “Tọa Sơn Quyết” đã đạt tới trạng thái nửa thật nửa ảo.
Nếu định lượng cụ thể thì tính ra cũng tương đương với một nửa tu vi Trúc Cơ viên mãn của Lý Phàm.
Khi Hà Chính Hạo đột phá Kim Đan, Lý Phàm đón nhận một khoản lợi nhuận đầu tư lớn nhất kể từ khi tu luyện “Tọa Sơn Quyết” đến nay.
Số lượng nhiều vượt qua cả dự kiến của Lý Phàm.
Hư ảnh kiếp thân trong đan điền gần như chuyển từ hư thành thực, sau khi tu vi dự trữ đạt tới Trúc Cơ viên mãn thì nó hóa thành thực thể.
Một người tí hon rất sống động, mặt mày chi tiết, ngồi ngay ngắn trong đan điền của Lý Phàm.
Lý Phàm chợt cảm nhận được, lượng tu vi có thể thu nạp của kiếp thân này đã đạt mức cao nhất.
Đang lúc Lý Phàm thấy tiếc nuối vì cho rằng phần tu vi hồi báo còn lại đều sẽ bị lãng phí thì kiếp thân thứ hai xuất bỗng nhiên xuất hiện.
Tu vi thu nạp đạt đến một phần ba rồi mới ngừng lại.
"Không hổ là bốn pháp kết đan, có thể mang tới nhiều tu vi hồi báo như vậy."
Lý Phàm âm thầm giật mình.
Sau khi cảm ứng, hắn hơi hiểu ra.
"Ngoại trừ việc bốn pháp kết đan có uy năng vượt xa kết đan bình thường ra thì nguyên nhân trọng yếu khiến mình thu được nhiều tu vi hồi báo như thế này có lẽ là do mình và Hà Chính Hạo có quan hệ mật thiết.”
"Thứ nhất, là vì “trợ pháp”. Thứ hai, là vì hành động của mình đã giúp Hà Chính Hạo thoát khỏi số mệnh vẫn lạc, đây là cứu mạng."
"Hơn nữa, lần này y có thể an toàn đột phá là nhờ mình luôn ở bên cẩn thận hộ pháp..."
"Nguyên nhân nhiều vô số kể, cho nên, sau khi y đột phá, mình mới có thể có nhiều tu vi hồi báo như thế."
"Nếu chỉ dựa vào trợ pháp, thì trong lúc y đột phá tới Kim Đan, mình cũng không có nhiều tu vi hồi báo như vậy."
Trong lúc hắn suy nghĩ này nọ thì bên kia, Hà Chính Hạo cũng dần bình tĩnh trở lại.
Khí tức nội liễm, y chậm rãi mở hai mắt ra.
"Chúc mừng đạo hữu thành tựu Kim Đan tứ pháp, từ nay về sau tiền đồ không thể đong đếm." Lý Phàm vừa cười vừa chúc mừng.
Hà Chính Hạo cười ha ha, quét sạch hết những uất ức trong lòng.
Y nghiêm mặt nói: "Chuyện của ta tự ta tự mình biết, ta có thể kết đan, công lao của đạo hữu chiếm một nửa."
"Tuy rằng hôm nay ta đã kết đan nhưng đạo hữu cũng cách đột phá không xa, ta chỉ đi trước đạo hữu một bước mà thôi."
"Quan hệ giữa ta và đạo hữu vẫn cứ như trước đây, không cần thay đổi gì, thế có được không?"
Thấy Hạ Chính Hạo nể mặt, Lý Phàm hết sức hài lòng.
Hai người thổi phồng lẫn nhau một hồi.
Trong lúc nói chuyện phiếm, cả hai dần nhắc đến tòa cung điện bay lên trời lúc trước.
Hà Chính Hạo cau mày nói: "Lúc đột phá, ban đầu ta chỉ định dùng ba pháp kết đan. Nhưng sau đó, nhờ cảm ứng của trận đồ, ta mơ hồ phát hiện được sâu bên dưới ba thềm đứt gãy này còn cất giấu thứ gì."
"Thậm chí, nó còn có cộng minh với Ẩn Uyên chi pháp của ta, cả hai có liên hệ với nhau."
"Mới đầu, ta còn tưởng rằng gặp được dị bảo, chẳng ngờ được lại là cả một tòa di tích nguyên vẹn."
Lý Phàm cũng nhân cơ hội này tiếp lời: "Không biết lai lịch tòa di tích này là gì, ngay lúc ngươi đang đột phá, nó thu nhỏ lại bằng kích thước của một động phủ bình thường rồi bay thẳng về hướng đông."
"Thế nào, đạo hữu có hứng thú với tòa di tích này không?"
Hà Chính Hạo lắc đầu: "Nếu ta nói không có hứng thú thì là giả dối. Đáng tiếc, cho dù với tu vi hiện giờ, nhớ lại tình cảnh đối diện với nó ban nãy, ta vẫn cảm thấy nguy hiểm như cũ.”
"Cơ duyên trong thiên hạ này nhiều vô kể, đâu cần phải nhìn chằm chằm vào một chỗ, bắt buộc phải nắm tới tay."
"Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên."
Lý Phàm gật đầu: "Đạo hữu nói có lý."
Tuy nhiên, hắn lại âm thầm nghĩ bụng, từ ngày có con gái ràng buộc thì Hà Chính Hạo hành sự cẩn thận hơn rất nhiều.
Hắn cũng không nhắc lại đề tài này nữa.
"Tiếp theo đạo hữu có tính toán gì không?" Lý Phàm hỏi vậy là vì sau khi tấn chức Kim Đan, chức vụ của tu sĩ trong Vạn Tiên Minh cũng sẽ được thay đổi.
Hà Chính Hạo do dự một hồi rồi vẫn thành thật trả lời: "Nếu có thể, ta muốn mượn cơ hội thăng tiến lần này, cố gắng chuyển về Thiên Vũ châu."
"Tất nhiên, với tư cách hạch tâm của Vạn Tiên Minh, Thiên Vũ châu không phải là nơi mà một Kim Đan tứ pháp như ta có thể muốn chuyển đến là đến được.”
"Nhưng mà, việc này có thể mưu cầu từ từ, cũng có thể đến những châu khác chờ thời, đợi khi đột phá đến Nguyên Anh, ta có thể thử xem có cơ hội hay không.”
"Tóm lại, trước mắt cứ rời khỏi Tùng Vân Hải xa xôi này đã rồi tính tiếp."
Lý Phàm nghe vậy thì rục rịch trong lòng.
Hà Chính Hạo đã tránh được kiếp nạn, lại được gặp mặt con gái, sau khi y đột phá cảnh giới, số mệnh cũng biến hóa càng thêm rõ rệt.
Dưới cơ duyên trùng hợp, y nảy ra tâm tư rời khỏi Tùng Vân Hải.
Như vậy xem ra, tiếp theo, nếu Lý Phàm không can thiệp thì hẳn y vẫn có thể tìm được đường sống trong hạo kiếp Xích Viêm nấu biển.
"Đây là đại nạn không chết ắt có hậu phúc sao."
"Xem ra, anh hùng khó qua ải mỹ nhân." Lý Phàm hiểu rõ vì sao Hà Chính Hạo một lòng muốn quay về Thiên Vũ châu, lập tức trêu ghẹo.
"Đạo hữu cứ phóng tay mà làm, nếu điểm cống hiến không đủ thì cứ mở miệng là được." Lý Phàm lên tiếng cam đoan.
Nghe thấy vậy, Hà Chính Hạo mừng rỡ ra mặt, y biết rõ Lý Phàm kiếm lời lớn trong vụ phong ba linh vụ thảo, cực kỳ giàu có.
"Có quan hệ lúc trước làm nền, cộng thêm bản thân mình là Kim Đan tứ pháp, nếu còn có đủ nhiều điểm cống hiến mở đường nữa thì nói không chừng, lần này mình có thể mưu cầu được một chức vị tốt ngoài mong đợi." Hà Chính Hạo nhủ thầm trong bụng.
"Có lẽ đời này mình cũng không cần đi Thạch Lâm châu, dù sao chưa quen cuộc sống nơi này, để xem có mượn thế của Hà đạo hữu hay không. Tạm thời cứ như vậy đã." Lý Phàm cũng có suy nghĩ.
Hai người cùng có tâm tư, sóng vai quay về.
Hà Chính Hạo trở về Lưu Ly đảo cùng cố tu vi.
Còn Lý Phàm thì trở lại bên trong Thiên Huyền kính.
Tin tức động phủ dưới đáy biển hiện thế truyền ra, không ít tu sĩ lần theo, một đường bay tới, hy vọng tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng khi xuất hiện trước mắt mọi người thì cả tòa di tích đã thu nhỏ lại rất nhiều.
Vì thế, số tu sĩ nguyện ý đuổi theo cũng không nhiều lắm.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, sau khi có mười mấy tên tu sĩ kia mất tích thì chuyện này sẽ dần bị quên lãng.
Thế nhưng, Lý Phàm muốn mượn các tu sĩ tới dò đường cho hắn, làm rõ bí mật trong tòa di tích này, nên sao có thể để cho chuyện như vậy phát sinh.
Vì thế hắn quyết định châm thêm một bó đuốc.
Trong Thiên Huyền cảnh, hắn lấy thân phận người chứng kiến kể ra quá trình di tích hiện thế.
Chẳng cần chờ lâu, tin tức này đã gây ra chấn động lớn.
Phải biết rằng, động phủ tu sĩ cổ đại và di tích của tông môn thượng cổ là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Động phủ của tu sĩ thì số lượng công pháp và pháp bảo thường là có hạn,
Nhưng di tích tông môn, nhất là di tích phủ bụi không biết bao nhiêu năm, vừa mới hiện thế, thì số lượng cơ duyên bên trong khó mà đoán được.
Sự phồn vinh của tu tiên giới thượng cổ đã sớm là mơ ước của biết bao tu sĩ.
Cho dù lơ ngơ vớ phải một bộ công pháp thì đó cũng là một nguồn thu nhập khổng lồ.
Hơn nữa, theo miêu tả của Lý Phàm, cung điện trăm dặm bao la bát ngát, nhìn kiểu gì cũng không giống tông môn nhỏ yếu bừa bãi vô danh.
Vì vậy, nhiệt huyết của các tu sĩ bị kích thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận