Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 473: Khổ tận rồi cam lai

“Tên nhóc nhà ngươi ở đây lẩm bẩm cái gì vậy? Đứng đó cũng lâu rồi, rốt cuộc có vào hay không?” Lý Thần Phong nghiêng dựa vào bức tường, liếc mắt nhìn Hàn Dịch, có chút không nhịn được nói.
“Vào đây, vào đây.” Hàn Dịch đang lầm bầm làu bàu sợ hết hồn, có chút lưu luyến không rời mà lấy một chiếc nhẫn trữ vật đưa tới.
“Hai ngàn miếng linh thạch hạ phẩm, toàn bộ ở bên trong.” Hàn Dịch có chút đau thịt nói.
“Được rồi, đi theo ta.” Lý Thần Phong đã nhìn thấy ngàn vạn độ cống hiến, tầm mắt rộng mở, đối với mấy nghìn tám trăm điểm độ cống hiến có chút chướng mắt rồi.
Chẳng qua thịt muỗi cũng là thịt, Lý Thần Phong bĩu môi, thu hồi nhẫn trữ vật.
Nhìn thấy đại sư Trúc Cơ tiên phong đạo cốt đang giảng bài, Hàn Dịch đầy mặt hưng phấn.
Không dám quấy rầy, cẩn thận tìm một chỗ ngồi xuống, chăm chú lắng nghe đại sư giảng dạy.
Tuy nghe có chút như lạc vào trong sương mù, nhưng vẫn cực kỳ chăm chú, từng câu từng chữ đều không dám bỏ qua.
Sau một hồi thao thao bất tuyệt, Hàn Dịch và những học viên khác nhắm hai mắt bắt đầu thử Trúc Cơ.
Mọi người trên đảo đương nhiên sẽ không biết được, trong nháy mắt khi Hàn Dịch đặt chân lên đạo, thì đã có một ánh mắt xuyên qua hơn nửa biển Tùng Vân, tập trung lên người của hắn.
“Hàn đạo hữu, ta đã chờ rất lâu rồi.”
Mượn sự trợ giúp của góc nhìn thiên địa khóa Lý Thần Phong, Lý Phàm hứng thú đánh giá Hàn Dịch đang khoanh chân nhắm mắt.
“Tích lũy lâu như vậy?”
“Sau khi đột phá cảnh giới Trúc Cơ, mạng của ta do ta không do trời?”
Lý Phàm cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ trong hai câu này của Hàn Dịch.
Lại nhớ lại biểu hiện kỳ quái ở kiếp đầu tiên, hắn thỉnh thoảng thì may mắn nghịch thiên, thỉnh thoảng lại số phận thường thường.
Một phỏng đoán to gan hiện lên trong đầu Lý Phàm.
“Không lẽ, Hàn Dịch này có thể điều khiển số mệnh của bản thân? Hơn nữa, chờ sau khi hắn Trúc Cơ, sẽ có sự biến chất với số mệnh nắm trong tay?”
Trong phút chốc, Lý Phàm nghĩ tới đối tượng mà mình biến thành trong Vẫn Tiên cảnh, thần thông của Thiên Mệnh Huyền Điểu.
“Có thể giống giống nhau như vậy? Thú vị!”
Chăm chú nhìn Hàn Dịch. Dưới tầm mắt thiên địa, Lý Phàm cảm thấy chỗ đàn điền của mình, một cọng lông vũ tối màu đang chậm rãi thành hình.
“Đây là...”
Lý Phàm nhìn như thế nào thì cọng lông vũ này cũng giống với cái đã từng sinh trưởng trên người mình.
“Ngay cả kỳ vật Trúc Cơ cũng như thế. Xem ra không sai rồi, vậy mà không thoát khỏi liên quan với Thiên Mệnh Huyền Điểu.”
Trong lòng Lý Phàm khẽ động.
Nếu như suy đoán lúc trước của hắn không sai, người sáng lập đề quốc chính là Hứa Khắc, Vị Thánh sư kia, thì là con chim loan xanh kia của năm đó.
Nhưng điều vẫn khiến Lý Phàm luôn cảm thấy có chút nghi ngờ chính là, dựa vào ký ức của Lý Thần Phong. Cho tới bây giờ thì trong Đế quốc vẫn chưa từng xuất hiện tung tích của Huyền Điểu.
Trên lý thuyết, quan hệ của Thiên Mệnh Huyền Điểu cùng Hứa Khắc càng chặt chẽ hơn.
Không lý nào chim loan xanh nhặt được giữa đường vẫn sẽ theo ở bên cạnh hắn, với tư cách là linh thú Huyền Điểu lại biến mất không thấy.
Nếu như có thể biết rõ được nguồn gốc năng lực kỳ lạ này của Hàn Dịch, có lẽ có thể biết được hướng đi năm đó của Huyền Điểu.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi “lông vũ Huyền Điểu” trong đan điền Hàn Dịch hoàn toàn thành hình.
“Ha ha ha! Ta thành công rồi!”
Bên cạnh Hàn Dịch, một vị tu sĩ đột ngột đứng lên, hô lớn nói.
Hàn Dịch đang nhắm mắt ngưng thần không khỏi cũng chịu một chút ảnh hưởng, hình dạng hắc vũ lại một lần nữa tan rã.
Hắn khẽ nhíu mày.
Chờ khi hắn vất vả tĩnh tâm lại, lại một lần nữa thử ngưng tụ đạo cơ của bản thân.
Trong tiểu viện lại một người Trúc Cơ thành công, hơi thở trên người trào ra, phát ra tràng dài tiếng rít gào.
“Hôm nay mới biết ta là ta! Tạ ơn đại sư!”
Người nọ cười ha ha, khom người thi lễ một hướng về phía Chúc Thiếu Đường, sau đó hăng hái phi độn mà đi.
Hàn Dịch cau mày, đạo cơ lại tán loạn mấy phần.
“Mười năm cực khổ, hôm nay mới thành công. Từ nay về sau, thiên địa có rộng lớn, Nam Cung Càn ta bước một chân vào.” Một vị tu sĩ dáng vẻ thư sinh, rung đùi đắc ý, sau khi ngâm một bài thơ thì nhẹ nhàng rời đi.
Vùng đan điền của Hàn Dịch, hình ảnh lông vũ Huyền Điểu màu đen hoàn toàn tan vỡ.
“Có yên được hay không!”
Chợt phun ra một búng máu tươi, Hàn Dịch giận tím mặt, đứng bật dậy liếc nhìn bốn phía.
Tuy nhiên lại mờ mịt phát hiện, trong tiểu viện, vậy mà chỉ còn lại một mình hắn.
Đại sư Trúc Cơ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, an ủi: “Nhóc con đừng nản chí, tuy lần này thất bại, nhưng ta thấy ngươi cách thành công đã không còn xa.”
“Nói không chừng lần sau nhất định có thể Trúc Cơ thành công.”
Hàn Dịch nghe vậy, tâm tư dưới sự kích động, lại phun ra một búng máu tươi.
Đại sư Trúc Cơ tốt bụng đưa qua một viên đan dược: “Con đường tu hành, không thể cưỡng cầu. Theo ta, ngươi nên trở về dưỡng thương, điều dưỡng thân thể trước.”
“Lần sau tới, ta chỉ thu ngươi một ngàn điểm độ cống hiến thôi”.
Hàn Dịch há miệng, muốn nói lại thôi.
Tuy trong lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng đối mặt với đại sư Trúc Cơ thực lực hơn xa hắn, cũng không thể làm gì.
Hung hăng nuốt đan dược vào trong bụng, Hàn Dịch lảo đảo bay khỏi đảo Trúc Cơ.
“Hàn Dịch này, thật là suy tới cực điểm.”
“Xem ra, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm nghịch thiên đổi vận của hắn.”
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, lặng lẽ ra khỏi đảo Vạn Tiên, chạy thẳng tới Hàn Dịch bị sát cơ vô tướng khóa.
Lý Phàm quyết định trực tiếp sử dụng phép sưu hồn, xem thử một chút rốt cuộc trên người Hàn Dịch này cất giấu bí mật gì.
Từ sau khi ra khỏi đảo Trúc Cơ, Hàn Dịch giống như bị nhận phải đả kích thật lớn.
Không có mục tiêu và phương hướng, mờ mịt luống cuống, tùy ý phi hành.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, đã đến một vùng biển lạ.
“Đáng chết, lại chỉ kém một chút như vậy.”
“Này, lão tặc thiên!”
Xung quanh không có ai, Hàn Dịch mặc sức xả giận chỉ lên bầu trời, tùy ý phát tiết nói.
Đúng lúc này, mặt biển vốn đang yên tĩnh đột nhiên cuộn lên một trận sóng lớn.
Giống như có thứ gì đó đang trồi lên trên từ đáy biển sâu.
Hàn Dịch nhìn chằm chằm mặt nước, vẻ mặt khó hiểu.
Trái phải đánh giá một hồi, hắn thuận theo lặn vào trong nước.
Không ngừng bơi xuống dưới, tiến sâu xuống đáy biển.
Cuối cùng hắn phát hiện nơi phát ra dị động trên mặt biển.
Thì ra trong phế tích dưới đáy biển, không hiểu sao lại xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.
Rất nhiều nước biển bị hút vào trong động, tạo thành một xoáy nước khổng lồ.
Hàn Dịch nhìn chằm chằm vào xoáy nước, vẻ mặt không ngừng biến ảo.
Cuối cùng hắn khẽ cắn răng, đâm đầu lao vào trong xoáy nước.
Nhưng vào lúc này...
“Trói trùng!”
Hình như hắn nghe thấy một câu truyền tới từ bên tai như có như không.
Sau đó Hàn Dịch hoảng sợ phát hiện, bản thân vậy mà mất hoàn toàn quyền điều khiển cơ thể, cả người, không thể động đậy!
Một đạo bóng đen không nhìn rõ mặt, chậm rãi xuất hiện phía sau hắn.
Từ trên người kia truyền tới một hơi thở cực kỳ nguy hiểm, khiến cho trái tim Hàn Dịch nguội lạnh hơn nửa.
Mắt thấy tay của đối phương sắp phủ xuống trên đầu Hàn Dịch.
Chợt từ trên mặt biển nhanh chóng bắn tới một đạo kim quang.
Mục tiêu không phải là Hàn Dịch, mà là bóng đen trước mặt Hàn Dịch!
Uy lực kim quang không hề tầm thường, bóng đen không thể không lắc mình tránh né.
“Lý đại sư, chúng ta tìm ngươi thật cực khổ mà!”
Bốn gã tu sĩ áo đen, giống như đã ẩn hình từ trước, đột nhiên xuất hiện, bao vây hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận