Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 178: Nhận chức Vạn Tiên Minh

Lớp da dần dần tan chảy ra như sáp, bị tu sĩ xa lạ bên trong thi thể chậm rãi hấp thụ.
Chứng kiến một màn quỷ dị này, Chương Thiên Mạch không trực tiếp giết chết hắn, mà lại hứng thú đứng chờ, quan sát cẩn thận.
Một lát sau, thân thể Lý Trần đều đã bị Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú hấp thụ hoàn toàn.
Lý Phàm cũng lộ ra tướng mạo vốn có của hắn.
Lý Phàm mỉm cười nhìn Chương Thiên Mạch, chắp tay thi lễ: "Ra mắt sư huynh!"
Chương Thiên Mạch híp hai mắt lại, ấn ký tia sét màu tím trên trán y loé lên rõ ràng.
“Rốt cuộc ngươi là cái giống gì?”
"Yêu tà? Hay Thiên Ma ngoại vực?"
Đối diện với sự chất vấn của Chương Thiên Mạch, Lý Phàm vẫn tỏ ra như thường: “Chương sư huynh, ta chỉ mới đổi túi da mà huynh đã không nhận ra rồi sao?”
Lời còn chưa dứt, một vệt sáng xanh lam đã xuất hiện trong trời đất.
Tùng Vân Nhất Kiếm và Phiên Thiên Chưởng lần lượt đánh tới.
Chương Thiên Mạch kinh ngạc ra mặt.
Trường kích như rồng, tử điện gầm thét, đánh mạnh vào Tùng Vân kiếm.
Hào quang xanh và tím cắn nuốt lẫn nhau.
Cuối cùng, lôi điện màu tím hơn một bậc.
“Kiếm pháp tốt!” Chương Thiên Mạch khen ngợi.
Sau đó, Chương Thiên Mạch không hề né tránh một chưởng vô hình giáng từ trên trời xuống kia, đánh lên một quyền đầy mạnh mẽ.
Quyền và chưởng đụng vào nhau.
Lấy hai người làm trung tâm, một luồng năng lượng kinh khủng bộc phát ầm ầm, khuếch tán ra xung quanh.
Sóng xung kích quét qua Ninh Viễn thành phía dưới, biến thành thị vốn đã bị tàn phá cực thảm, không còn bao nhiêu phàm nhân sống sót này hoàn toàn trở thành một mảnh phế tích.
Chỉ có gốc Hóa Sinh Thọ Thụ được kết giới phòng hộ che chở nên vẫn tràn đầy sức sống như cũ.
Chương Thiên Mạch không thèm để ý tới sự sống chết của phàm nhân.
Y nhìn Lý Phàm với vẻ mặt nghiêm túc.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao âm thầm lẻn vào Tử Tiêu tông ta? Một chưởng và một kiếm này muôn hình vạn trạng, xem ra ngươi không phải là bàng môn tán tu."
Lý Phàm tránh không đáp, hỏi ngược lại: "Vậy sư huynh đang dùng thủ đoạn gì? Ngươi rõ ràng chỉ có tu vi Trúc Cơ, sao lại có thể ngưng kết Kim Đan trong người? Đến cả đối thủ cao hơn mình một đại cảnh giới, ngươi cũng có thể tiêu diệt thoải mái như vậy.”
Chương Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, thấy Lý Phàm không có ý định trả lời, sát ý trong lòng y càng lúc càng nồng đậm.
Vì thế, y không còn nương tay nữa.
Trường kích tung hoành, mỗi lần vung lên, nó đều hấp dẫn thiên lôi màu tím giáng từ trên trời xuống, trợ giúp chủ nhân ngăn địch.
Đây cũng là lần đầu trong đời Lý Phàm gặp phải đối thủ có thực lực sàn sàn với mình như thế này.
Hắn vận chuyển thân pháp đến cực hạn, vung Định Hải Thần Kiếm tạo thành kiếm trận, ngăn cản trường kích như rồng kia.
Trong lúc tấn công, thỉnh thoảng hắn lại dùng Phiên Thiên Chưởng xen lẫn với Tùng Vân Kiếm.
Thế nhưng, dù gì hắn cũng rất ít khi giao chiến với người khác, lật qua lật lại cũng chỉ có vài con bài như thế.
Trong khi đó, chiêu thức và đạo pháp của Chương Thiên Mạch thì nhiều vô kể.
Mà thân thể sinh ra từ trong Kim Đan kia lại dường như vạn pháp bất xâm.
Công kích của Lý Phàm ngẫu nhiên đánh trung thân thể y cũng chỉ gây nên vết thương rất nhỏ.
Rồi những vết thương ấy lại nhanh chóng khôi phục lại như chưa từng có gì xảy ra.
Ngược lại, Lý Phàm bị từng tia tử lôi không ngừng đánh trúng, thương thế của hoá thân thần thức cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Tiếng thì thầm bên tai lại vang lên lần nữa khiến tâm thần của hắn cũng bị ảnh hưởng không ít.
Dưới tình huống người được ta mất này.
Chỉ qua hai mươi mấy hiệp, hoá thân thần thức của Lý Phàm cuối cùng vẫn bị Chương Thiên Mạch chém thành hai nửa.
Không có máu tươi phun ra, chỉ có cảnh thân thể hóa thành vô số hạt nhỏ, tan theo làn gió.
"Người này có công pháp huyền bí, kiếm và chưởng pháp cũng vô cùng ảo diệu, chắc hẳn xuất thân từ đại phái, thế nhưng trình độ thực chiến chỉ ở mức bình thường, thậm chí có thể nói là yếu đến bất thường…”
"Thật không thể hiểu nổi."
Chương Thiên Mạch lắc đầu, hết sức khó hiểu.
...
Trong Thiên Huyền kính.
Lý Phàm từ từ khôi phục ý thức.
Hắn không những không cảm thấy suy yếu như Trần Anh đã nói, mà còn cảm nhận được thần thức của bản thân được tăng cường thêm chút xíu.
Lý Phàm đăm chiêu nhớ lại những gì đã trải nghiệm trong Vẫn Tiên Cảnh.
"Có lẽ là do Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú."
"Nhưng, không biết vì sao ở trong Vẫn Tiên Cảnh, Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú này lại phát huy ra công dụng như vậy.”
“Theo lẽ thường, sau khi thân phận gốc tử vong, mình sẽ trực tiếp trở về thế giới thực.”
“Vậy nhưng, mình lại có thể thôn phệ rồi tổ hợp lại thành hoá thân thần thức mới, tương đương có hai mạng trong Vẫn Tiên Cảnh.”
“Không biết có ai khác gặp phải trường hợp giống mình không”.
"Đây là lần thăm dò đầu tiên, dù không thu hoạch được bất kỳ thứ gì, nhưng thần thức của mình lại được tăng cường thêm một chút.”
...
Sau một thoáng mừng rỡ, Lý Phàm cũng không có cảm giác mệt mỏi, nên bắt đầu chuẩn bị tiến hành nghi thức.
Để xem có thể tiến vào Vẫn Tiên Cảnh một lần nữa hay không.
Đáng tiếc, không được như ý nguyện.
Lý Phàm đành phải từ bỏ trong nuối tiếc.
"Theo lời của Trần Anh, thường phải mất từ ba tháng đến nửa năm thì mình mới có thể vào lại. Thật đáng tiếc.”
"Nếu có thể tiến vào bất cứ lúc nào, không bị hạn chế thì..."
Hắn lắc đầu, quăng những ý tưởng không thực tế này ra sau đầu.
Sau đó, kiểm tra thời gian.
Kể từ khi tiến vào Vẫn Tiên Cảnh đến bây giờ, chỉ chưa đầy nửa ngày trôi qua mà thôi.
"Trong lần tiến vào Vẫn Tiên Cảnh này, mình đã được chứng kiến tu tiên giới trước khi Đại kiếp nạn giáng xuống, Tiên Phàm chướng còn chưa xuất hiện."
“Chuyến này cũng đã phơi bày một số vấn đề hiện tại. Mặc dù mình có thần thông, nhưng trình độ thực chiến thì lại có phần kém.”
“Nếu không dựa vào trận pháp mai phục, mình vẫn có thể đánh một trận với tu sĩ Kim Đan bình thường. Nhưng so với thiên kiêu chân chính, mình quả thật hơi yếu thế.”
"Có điều, vấn đề không nằm ở chỗ cá nhân của mình, mà nằm ở chính sự khác biệt giữa hai thời đại.”
“Ở thời đại của Chương Thiên Mạch, đệ tử tông môn có thể nghiên cứu và tu tập đủ các loại bí thuật công pháp, không bị điều gì hạn chế, mà càng có thể tìm sư huynh đệ để so tài.”
“Còn ngày nay, trao đổi công pháp cũng đã khó khăn chồng chất. Muốn có được công pháp mạnh hơn một chút thì phải có chức vụ trong Vạn Tiên Minh, ngoài điểm cống hiến thì còn phải dựa vào công huân nữa chứ.”
"Với lại, thời đại này, muốn tìm người so tài cũng quá khó khăn.”
“Thiên Huyền kính tuy có thể mô phỏng lại các loại cảnh tượng nhưng lại không bao gồm cảnh tượng chiến đấu. Đây hẳn là biện pháp Vạn Tiên Minh dùng để khống chế chiến lực của tu sĩ thông thường.”
“Có điều, đã có Vẫn Tiên Cảnh, mình cũng có thể rèn luyện và tăng cường chiến lực ở trong đó.”
"Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất vẫn là tăng cảnh giới tu hành lên.”
Lý Phàm nhìn số điểm cống hiến của mình, hơn ba vạn bảy ngàn điểm.
Đủ cho hắn tu hành một quãng thời gian dưới trạng thái Khải Linh.
“Nên tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn trước rồi tính tiếp.”
Thế là Lý Phàm lại lấy Linh Lung Lưu Ly Châu ra, bắt đầu bế quan tu luyện.
Dòng chảy thời gian cứ thế trôi qua, không biết đã bao lâu rồi.
Lý Phàm bị thông báo của linh phù truyền tin đánh thức.
Hắn nhìn xuống, kia là linh phù truyền tin của Hà Chính Hạo.
Lý Phàm không xem xét linh phù thông tin ngay, thay vào đó, hắn kiểm tra thu hoạch của mình trong lần bế quan này trước.
Sau khi mở chế độ trợ giúp tu luyện hai tháng, điểm cống hiến chỉ còn một nửa lúc trước.
Thu hoạch...
Lý Phàm thở dài.
Tương đương với ba năm khổ tu bình thường.
Nhưng còn lâu mới đến Trúc Cơ viên mãn.
Tuy vậy, Lý Phàm cũng biết không thể nóng vội.
Sau khi tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, mỗi lần đột phá một cảnh giới nhỏ, tu sĩ có tư chất bình thường đều phải mất thời gian mấy chục năm.
“Đúng là vẫn cần Tọa Sơn Quyết mà!”
Lý Phàm thầm cảm thán trong bụng, rồi xem xét tin tức của Hà Chính Hạo.
"Lý Phàm đạo hữu! Tin tốt, việc đã thành!"
“Dưới nỗ lực thuyết phục không ngừng nghỉ của ta, đại sư Trương Chí Lương đã đồng ý đàm phán chuyện vị trí người hỗ trợ tu sửa trận pháp rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận